Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HÁI QUẢ NGỌT - CHƯƠNG 6

Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:29:26
Lượt xem: 784

 

Thang máy lên đến tầng mười hai, vừa bước ra khỏi thang máy, điện thoại của Tùy Hoài liền đổ chuông.

 

Tôi liếc nhìn ghi chú, tim thắt lại, rồi lại buông thõng xuống. Giống như một tòa nhà sắp đổ, bạn sợ nó đổ, lại sợ nó không đổ, mà đến ngày nó thật sự đổ xuống, bạn cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Tùy Hoài cau mày, nhấn nút từ chối cuộc gọi.

 

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy, nhưng Tùy Hoài lại như không cảm nhận được, tiếp tục đi về phía trước.

 

Đi được vài bước, điện thoại lại reo lên, Tùy Hoài quay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt bất an.

 

Tôi cong khóe môi, nụ cười có chân thành hay không tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ nghe thấy giọng nói mệt mỏi của mình vang lên: "Anh nghe đi."

 

Tùy Hoài như được lệnh, lập tức bắt máy. Giọng nữ từ đầu dây bên kia truyền đến rõ ràng, mang theo tiếng khóc nức nở.

 

Vài phút sau, Tùy Hoài cúp máy, vẻ mặt khó xử.

 

"Bên Bùi Trì có chuyện..."

 

Tôi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói tiếp lời anh ấy: "Anh đi đi."

 

Tùy Hoài sững người, có lẽ không ngờ tôi lại dễ dàng đồng ý như vậy, do dự vài giây, lại nói: "Thật sự không sao chứ? Nhưng mà bố mẹ em..."

 

Tôi nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn đ.â.m vào lòng bàn tay đau nhói, nắm chặt rồi lại buông ra.

 

Đôi khi con người không có lựa chọn khi đối mặt với vấn đề, cái gọi là lựa chọn, chẳng qua là cho bạn một cơ hội để tự mình giương cờ trắng đầu hàng.

 

Đây là bậc thang cuối cùng của tôi.

 

Có lẽ chính Tùy Hoài đang vội vàng cũng chưa nhận ra, nhưng tôi phải hiểu.

 

Bởi vì tôi, là người bị bỏ rơi.

 

"Không sao, em sẽ giải quyết."

 

Nghe thấy câu này, Tùy Hoài như hoàn toàn yên tâm, chạy nhanh về phía thang máy.

 

Ngay cả đến giây cuối cùng khi cửa thang máy đóng lại, anh ấy cũng chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, không nhìn tôi.

 

Tôi đứng tại chỗ hít sâu vài hơi, xốc váy lên định ra ghế sô pha bên cạnh ngồi một lát, nhưng ngay sau đó, điện thoại rung lên.

 

Tôi mở WeChat, là tin nhắn thoại của mẹ, dài hơn ba mươi giây.

 

Tôi mở lên, giọng nói phấn khích của mẹ truyền đến:

 

"Con gái yêu à, bố mẹ đến cửa khách sạn rồi!... Ơ, lối vào ở đâu nhỉ?... Ông xã, nhìn con gái chúng ta giỏi giang chưa kìa, làm việc ở thành phố lớn như vậy, lại còn tìm được người bạn trai hiếu thảo như thế!"

 

Trong tin nhắn thoại, còn xen lẫn giọng nói của bố, nghe ra được, cũng tràn đầy ý cười.

 

Nghe xong đoạn này, tôi cuối cùng không kìm được nữa, gục xuống sàn nhà khóc nức nở.

 

Tôi che mặt, nước mắt nóng hổi chảy xuống lòng bàn tay, tôi thật sự không biết phải đối mặt với bố mẹ đã lặn lội đường xa đến Giang Thành như thế nào, với bộ dạng thảm hại thế này.

 

Không biết đã khóc bao lâu, tôi lau nước mắt, chống người muốn đứng dậy, nhưng lại loạng choạng suýt ngã xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hai-qua-ngot/chuong-6.html.]

 

Đột nhiên, một bóng người không biết từ đâu xuất hiện, đỡ lấy tôi. Tôi ngơ ngác quay đầu lại, lại bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

 

"Cậu, sao cậu lại ở đây?"

 

Trình Hàn cau mày, nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Vừa họp xong, cậu sao vậy?"

 

Nghe thấy câu hỏi han này, nước mắt tôi lại không kìm được muốn rơi xuống.

 

Tôi cúi đầu, không màng hình tượng, nhanh chóng lau nước mắt.

 

"Không sao, tớ không sao."

 

Trình Hàn thở dài, cởi áo khoác vest của mình khoác lên người tôi, anh ấy có vẻ hơi bực bội, đưa tay lên xoa xoa mái tóc đen của mình, sau đó nghiêm túc gọi tên tôi.

 

"Lâm Niên Tứ, trước đây cậu chưa bao giờ khách sáo với tớ."

 

Tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh ấy, còn chưa kịp mở miệng, Trình Hàn như sợ tôi từ chối nên lại lên tiếng.

 

"Bất kể xảy ra chuyện gì, tớ đều có thể giúp cậu, bất kể chuyện gì."

 

(8)

 

Ánh sáng màu vàng chiếu sáng căn phòng, trên bàn ăn xoay bằng kính bày đầy những món ăn tinh tế.

 

Trình Hàn ngồi bên cạnh tôi, nâng ly rượu lên khẽ gật đầu với bố mẹ tôi, nói: "Cháu chào bác trai bác gái, cháu là Trình Hàn."

 

Sau đó, uống cạn ly.

 

Bố tôi là kiểu người cha điển hình ở thị trấn nhỏ, tiêu chuẩn đánh giá một người của ông ấy là xem người đó có biết uống rượu hay không.

 

Rõ ràng, hành động vừa rồi của Trình Hàn đã khiến ông ấy có thiện cảm.

 

Ông ấy vỗ tay, liên tục nói mấy tiếng "Tốt".

 

Còn mẹ tôi, khi nghe thấy cái tên này thì sững người, sau đó lặp lại: "Trình Hàn?"

 

Tôi cắn môi dưới, đoán chắc là Tùy Hoài đã nói tên khi liên lạc với bố mẹ tôi trước đó, cho nên mới khiến họ nghi ngờ.

 

Thấy vậy, Trình Hàn lập tức hiểu ra, nắm lấy tay tôi đang đặt trên bàn ăn, mỉm cười nói: "Cháu quên giới thiệu rồi, cháu là Trình Hàn, là chồng sắp cưới của Niên Tứ."

 

Lời này vừa nói ra, quả nhiên lập tức thu hút sự chú ý của bố mẹ tôi.

 

Mẹ tôi hơi kích động: "Hai đứa sắp kết hôn rồi à?"

 

Nhìn vẻ mặt của bà, tôi chỉ có thể thuận thế gật đầu.

 

Mẹ tôi vỗ tay: "Hay quá! Con gái tôi sắp lấy chồng rồi, sắp lấy chồng rồi!"

 

Bố tôi nói bên cạnh: "Nhìn bà kìa, đừng để con rể chê cười, cứ như con gái chúng ta ế lắm không bằng."

 

Nhưng trên mặt cũng nở nụ cười.

 

 

Loading...