Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hàm Tương - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-11-11 03:57:23
Lượt xem: 6,545

Trong cơn hoảng hốt, ta nén đau mặc giáp lên người, bước ra chiến trường.

Tiểu binh can ngăn, khuyên ta lên kế hoạch kỹ càng rồi hãy đi cứu người.

Nhưng Tiết Ương chỉ dẫn theo chưa đầy năm phần binh mã, số còn lại đều ở lại bảo vệ ta và dân chúng.

Nếu quân địch quyết tử chiến, Tiết Ương khó mà có cơ hội sống sót.

Huống hồ, hôm ấy khi cứu ta, hắn cũng đã bị thương.

Quân của Đại Hoàng tử vây kín hoàng cung như thành đồng vách sắt, không đường nào có thể đột phá.

Bất lực, ta nhận được một bản đồ mật đạo trong hoàng cung do người của Hồ Dương Quận chúa gửi đến.

Bản đồ này nàng đã cất giấu nhiều năm, ngoài nàng ra không ai biết đến.

Ta dẫn một đội quân nhỏ men theo mật đạo, xâm nhập hoàng cung.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhưng cung điện rộng lớn vô tận, ta chẳng tìm thấy dấu vết nào của Tiết Ương.

Người đâu rồi?

Chẳng lẽ đã thật sự tan biến?

Đêm xuống, ta cải trang thành cung nữ, lẻn vào tẩm cung của Đại Hoàng tử cùng một cung nữ mang đèn lồng.

Nhờ vài năm buôn bán mà ta đã học được cách nhìn người, nhanh chóng trở nên thân thiết với đám cung nữ.

Sau nhiều lần dò hỏi, ta mới biết Tiết Ương bị giam trong ngục nước.

Ngục nước canh phòng nghiêm ngặt, người thường căn bản không thể vào.

Vì Tiết Ương, ta sẵn sàng đánh liều một phen.

Dựa vào bản đồ, ta tìm được vị trí của ngục nước.

Vừa thấy hắn, ta suýt bật khóc thành tiếng.

Hắn bị tra tấn đến nỗi không còn ra hình người, hai móc sắt xuyên qua bả vai, treo lơ lửng, nửa thân dưới ngâm trong nước lạnh buốt thấu xương.

“Tiết Ương, Tiết Ương.”

Ta gọi hắn, nhưng không thấy hồi đáp.

“Tiết Ương, chàng có nghe thấy không? Nếu chàng không tỉnh dậy, ta sẽ lấy chồng, gả cho Đại Hoàng tử mà chàng ghét nhất, ta sẽ dụ dỗ hắn, leo lên giường hắn.”

“Ta sẽ… ta sẽ cùng hắn đánh chiếm thiên hạ!”

Vừa nói, ta vừa đập tay vào cửa ngục.

Mãi sau mới nghe thấy một giọng nói yếu ớt: “Nàng dám! Nàng là do ta cứu.”

Ta vui mừng đến bật khóc.

Ta kể cho hắn nghe kế hoạch, cho hắn uống một viên thuốc để kéo dài sinh mệnh.

Lúc này, ta không thể cứu hắn.

Việc ta vào ngục nước chỉ là một phần của kế hoạch.

Chỉ khi Đại Hoàng tử mất cảnh giác, chúng ta mới có cơ hội giành chiến thắng.

“Nhớ kỹ, chỉ cần nghe thấy tiếng sáo, chúng ta sẽ nội ứng ngoại hợp.”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ rõ ràng.

Hắn cũng nhìn vào mắt ta: “Được.”

Sau đó, ta tiến gần cửa ngục hơn, khẽ rướn người hôn lên môi hắn, đỏ bừng mặt.

“Nếu thắng, ta sẽ…”

Hắn ngước mắt nhìn ta.

Ta mỉm cười ranh mãnh: “Ta sẽ ôm chàng một cái.”

Rời khỏi ngục nước, theo mật đạo, ta quay lại doanh trại sắp xếp kế hoạch.

Vào lúc gần sáng, hoàng cung bỗng bốc cháy dữ dội.

Ta dậm chân, thầm mắng hắn cứng đầu, lại hành động trước ta.

Hắn muốn cùng Đại Hoàng tử đồng quy vu tận.

Ta vội vã dẫn quân vào cung qua mật đạo, nhưng lối đi đã bị chặn kín.

Là Tiết Ương làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ham-tuong/chuong-10.html.]

Người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được.

Kết cục duy nhất là cùng nhau bỏ mạng!

Ta giận dữ ra lệnh phá cửa thành.

Ngọn lửa từ hoàng cung bốc cao, nhuộm đỏ nửa bầu trời, tiếng thét và tiếng c.h.é.m g.i.ế.c không ngớt.

Cổng thành quá kiên cố, phía sau còn bị chặn bằng những thanh gỗ lớn hơn.

Ta chỉ đành cho người bắc thang trèo tường.

Đến giờ Thìn, quân ta mới hoàn toàn phá được cổng thành.

Một trận chiến không thể dừng lại.

Đánh đến khi toàn bộ quân của Đại Hoàng tử bị tiêu diệt.

Quân của Tiết Ương cũng đều đã bỏ mạng.

Đại Hoàng tử không địch nổi, tự vẫn trong đại điện, trong hoàng cung không còn một ai sống sót.

Ta gào khản tiếng gọi tên Tiết Ương.

Không một tiếng đáp lại.

Bên trong hoàng thành, từ hành lang đến đại điện, chất chồng vô số thi thể.

Ta lần tìm từng thi thể, tay trần nhấc từng xác một.

Máu từ vết thương thấm đẫm áo giáp của ta.

Đau đến tê dại.

Ta chửi rủa Tiết Ương là kẻ lừa đảo, nếu không, sao ta lại chẳng tìm được cả t.h.i t.h.ể hắn?

Đứng giữa biển xác, ngẩng lên, chẳng thấy bóng hình quen thuộc.

Đứng thật lâu, trước mắt bỗng rơi xuống một bóng đen—

“Người từng nhìn thấy đầu người liền gặp ác mộng, giờ nhìn những cảnh này, cẩn thận đêm nằm mơ lại phải cần người khác dỗ dành đấy.”

Nước mắt ta tuôn trào, xoay người đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c Tiết Ương.

Hắn đau nên né tránh, ta lại xót xa mà khóc không ngừng.

“Hàm Tương, ta thắng rồi, ôm ta một cái đi.”

Giữa mùi m.á.u tanh nồng nặc, ta ôm chặt lấy Tiết Ương.

“Chàng không được gả ta cho ai khác.”

“Ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng để cưới nàng.”

“Chúng ta sẽ cùng sống lâu trăm tuổi.”

Tam Hoàng tử đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Dư.

Năm Đại Dư thứ ba, Nhiếp Chính Vương Tiết Ương và nữ Tướng quân Nguyễn Hàm Tương thành thân rồi cùng nhau cởi giáp về quê, trở thành một câu chuyện đẹp lưu truyền khắp nơi.

Kẻ g.i.ế.c người không chảy m.á.u là Tiết Ương đã thu phục nữ ma đầu Hàm Tương, khiến các văn nhân tài tử trên thế gian đều thở phào nhẹ nhõm.

Năm Đại Dư thứ năm, đứa con đầu lòng của chúng ta ra đời.

Tiết Ương lật tìm sách cổ suốt một hồi lâu, cuối cùng lại đặt cho con cái tên "Nhu Nhu."

Ta giận dỗi, nhốt hắn ngoài cửa một hồi lâu.

Hắn lại nói rằng, mong con gái của chúng ta có thể sống một cuộc đời vô ưu vô lo.

Cuối cùng ta cũng miễn cưỡng tha thứ cho hắn.

Nhiều năm sau, Nhu Nhu tình cờ đọc được câu chuyện về một nữ ma đầu trong sách, ngây thơ hỏi ta:

“Ở đây viết rằng mẫu thân là nữ ma đầu khiến người người khiếp sợ, có thật không ạ?”

Nguyệt Nhi từ ngoài bước vào, tay bưng một khay bánh, nói với giọng trầm ấm:

“Tiểu thư à, phu nhân của chúng ta là người phụ nữ thuần khiết và kiên cường nhất thiên hạ, những gì trong sách chỉ là giả dối thôi.”

Nhu Nhu nghiêm túc gật đầu: “Ồ, con hiểu rồi.”

Nguyệt Nhi mỉm cười với ta: “Phu nhân, đây là bánh do Lâm bà bà mới học làm.”

Ta lấy một miếng nếm thử, vị ngọt thơm mềm mịn.

Từ đó về sau, trong thiên hạ chỉ còn nữ phú thương Giang Nam Nguyễn Hàm Tương và phu quân của nàng - Tiết Ương.

Hết.

Loading...