Hàn Môn Đích Nữ - 9
Cập nhật lúc: 2024-11-01 21:19:59
Lượt xem: 39
"Ngươi ở lại, nhiều lương thực như vậy ai trông chừng?"
"Vậy con ở lại đi với nương ."
Ngô thị vội vàng nói tiếp.
Lương thực đi đường thủy, phải đi trước một bước, nhưng nàng và đương gia đều đi rồi, để lại mẫu thân Đạo hoa và Văn Đào lên đường, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, bọn họ làm sao ăn nói với đại ca?
Nhan lão thái thái khoát tay áo: "Văn Huy còn nhỏ, cần ngươi chiếu cố. Ta và Đạo Hoa, Văn Đào cùng đi, còn có hai vợ chồng lão Tôn đi cùng. Dọc theo đường đi chúng ta đều cẩn thận , sẽ không có chuyện gì đâu."
Nhan Trí Cường thấy mẫu thân đã quyết định như vậy , cũng không tiện nói thêm nữa.
Lão thái thái dựa vào một mình mình nuôi lớn bốn huynh muội bọn họ, còn nuôi dưỡng ra một Huyện thái gia, từ trước đến nay nói một không hai, chuyện đã quyết định rất khó có thể thay đổi .
Ngày hôm sau, phu phụ Nhan Trí Cường dẫn theo đứa con trai nhỏ sáu tuổi Nhan Văn Huy lên đường đi huyện Lâm Nghi.
Tộc Nhan thị rất nhiều người ra đưa tiễn
"Trí Cường à, sau này các ngươi nhớ trở về thăm mấy lão gia hỏa chúng ta nha."
"Tam gia gia, yên tâm đi, hàng năm chúng ta đều sẽ trở lại, người đã quên chúng ta còn phải tế tổ đấy."
"Cố gắng nha, sau này nếu phát đạt, cũng đừng quên hương thân ."
"Không quên được, không quên được."
Trong sự lưu luyến của mọi người, xe ngựa kéo phu phụ vợ Nhan Trí Cường và lương thực càng chạy càng xa.
Cùng lúc đó, đại viện Nhan gia, cháu gái tộc trưởng Nhan Vân Khê hâm mộ nhìn Đạo hoa đang thu dọn đồ đạc.
"Đạo hoa, sau khi đến huyện Lâm Nghi, ngươi chính là thiên kim huyện lệnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/han-mon-dich-nu-fpzy/9.html.]
Đạo hoa bị lời của tiểu cô nương chọc cười, quay đầu lại cười nói: "Không đi huyện Lâm Nghi thì ta cũng là thiên kim huyện lệnh nha."
Tiểu cô nương Nhan Vân Khê nghẹn lời, bĩu môi.
Là cháu gái của tộc trưởng, ở Nhan gia thôn, tất cả tiểu hài tử đều nịnh bợ lấy lòng nàng, nhưng có một người nàng làm sao cũng không vượt qua được.
Người này chính là Nhan Đạo Hoa trước mắt.
Nhìn gương mặt trắng nõn nà , thanh tú của Đạo Hoa nước chua trong lòng Nhan Vân Khê tràn lên cả gương mặt, lộ rõ sự ganh tị
Cũng không biết người này lớn lên như thế nào? Bình thường thấy nàng rảnh rỗi không có việc gì liền thích chạy ra ruộng đồng, nhưng làn da của nàng lại luôn phơi nắng không đen, nhìn đến thật khiến người ta đỏ mắt.
Phải biết rằng, nàng và những tiểu cô nương khác trong thôn vừa ra khỏi cửa đã bị nắng táp đen.
Tướng mạo - không sánh bằng . Gia thế, gia gia nàng là tộc trưởng Nhan thị, nhưng phụ thân người ta là Huyện lệnh đại lão gia.
Nàng thật sự từ đầu đến chân đều so không bằng được
Mỗi lần đứng chung một chỗ với Đạo hoa , nàng đều có cảm giác tự ti mặc cảm, loại cảm giác này làm cho nàng rất không thoải mái, cho nên nàng không thích chơi với Đạo hoa chút nào, cũng không cho những đứa trẻ khác trong thôn chơi với nàng.
Lần này nếu không phải gia gia ép buộc nàng tạm biệt Đạo Hoa, nàng mới không nguyện ý bước vào Nhan gia đại viện.
Nghĩ đến lời gia gia nói riêng với phụ thân, Nhan Vân Khê không nhịn được ghen tị nói:
"Đạo hoa, ta thấy thiên kim huyện lệnh ngươi cũng không làm được bao lâu nữa đâu. Gia gia ta nói, phụ thân ngươi đã đảm nhiệm ba nhiệm kỳ Tri huyện, Tri huyện cũng phải khảo hạch, nếu không hợp cách, sẽ bị bãi miễn."
Đạo Hoa dừng thu dọn, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương.
Tuyệt đối đừng xem thường tiểu cô nương cổ đại, tâm tư của các nàng, có đôi khi người trưởng thành như nàng cũng phải cam bái hạ phong.
"Chuyện nhà ta không nhọc ngươi lo lắng, phụ thân ta ngày sau nhất định sẽ đường quan rộng mở . Ngươi còn có chuyện gì nữa không ? Ta còn có rất nhiều thứ chưa thu thập, sẽ không tiễn ngươi a."
Nói xong, lưu cho tiểu cô nương một bóng lưng tiêu sái.