Hãn Thê Của Tướng Quân Mặt Lạnh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:19:11
Lượt xem: 8,792
01
Năm ta mười lăm tuổi, mẹ ta đã tìm cho ta một mối hôn sự.
Đối phương xuất thân hiển hách, tại chiến trường nhiều lần lập kỳ công chính là Đại Lang của Phó gia
Nghe nói tuổi năm nay mới chừng hai mươi, liền được phong Nhị phẩm Phiêu Kỵ tướng quân.
Nhìn sính lễ chồng chất như núi trong sân, mẹ cười đến không ngậm miệng được.
Nói chắc kiếp trước giẫm phải không ít cớt choá, kiếp này mới đổi lại được phúc khí lớn như vậy.
Nhưng Thu Hạnh cùng ta lớn lên lại mặt mũi tràn đầy lo lắng:
"Nhưng mà Đại Lang Phó gia kia, hai chân đã bị phế đi."
Ta khoát khoát tay: "Chân thôi mà, tính là gì, có tiền là được."
Nàng gấp đến độ dậm chân: "Không chỉ hai chân phế đi, nghe nói còn không.. “ bất lực” ."
Cái gì!
Trước mắt ta sáng lên.
Còn có chuyện tốt thế này nữa!
Gả cho thế gia hiển hách, cả một đời đeo vàng đeo bạc, ăn ngon uống sướng.
Điểm mấu chốt là không cần ta phải sinh con nối dõi tông đường!
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chỉ cần như vậy thôi là quá đủ, bản cô nương ta nhất định gả!
02
Sợ nửa đường có biến, hôn sự được cử hành một cách vội vàng.
Từ lúc đưa sính lễ đến bái đường, cũng chỉ nửa tháng.
Lúc khăn cô dâu được xốc lên, ta đã mười phần chuẩn bị xong.
Dù sao, Đại lang Phó gia bây giờ chỉ là một lão già hơi tàn sức yếu, chân què, lại còn “bất lực”
Nhưng thời điểm ta nhìn người đang đứng trước mắt, bản thân lại ngây ngẩn cả người!
Khuôn mặt kia là như thế nào!
Thanh phong tễ nguyệt, sáng như ngọc.
Màu đỏ hỉ phục mặc trên người hắn, làm nổi bật thân hình, cả người như phát sáng rực rỡ.
Lúc Phó Vân Đình nhìn thấy ta, tựa hồ cũng lấy làm kinh hãi:
"Ngoại tôn nữ của Liễu Thần y Giang Châu? Nữ nhi duy nhất của Thái thú Tống Mậu?"
Ta vội vàng đứng dậy, dựa theo mẹ dặn dò hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/han-the-cua-tuong-quan-mat-lanh/chuong-1.html.]
Ta cảm thấy mình hành xử khá là chu đáo rồi, lại thấy mặt mày hắn sớm đã như bị vo thành một nắm:
"Tại sao lại đen vừa gầy, vừa xấu lại nhỏ!"
Chỉ mấy chữ nhẹ nhàng, lại làm ta cả kinh, sau lưng lạnh toát.
Đến được Phó gia đã là bước đầu tiên thành công rồi. Chỉ có tận tâm chăm sóc Đại Lang, mới sẽ không bị rơi vào cảnh bị vứt bỏ.
Nghĩ đến mẹ căn dặn, ta tranh thủ thời gian giải thích:
"Tướng quân yên tâm, đừng nhìn ta thân hình gầy yếu, nhưng đầu ta cơ linh, sức lực khoẻ như trâu ......"
Thuở nhỏ, ta đi theo mẹ , lớn lên ở điền trang.
Dù chưa từng chịu khổ, nhưng không hiểu sao cả người lại giống cây giá đỗ, nhìn gầy gò yếu ớt.
Trước khi xuất giá cũng đã thử tẩm bổ mấy ngày liền, nhưng không thấy hiệu quả.
Sợ hắn sinh lòng nghi ngờ, ta vội vàng hướng về phía trước, chuẩn bị giúp hắn cởi áo.
Cố ý dùng chân giẫm váy, "Không cẩn thận" một cái , thẳng tắp bổ nhào trên người hắn.
Mỹ nhân trong ngực, kim cương cũng phải mềm.
Nhưng Phó Van Đình lại chỉ lạnh lùng nhìn ta, mặc kệ để ta nhào vào trên người hắn, xong lại từ từ trượt xuống.
Trong căn phòng được nên hỷ chiếu sáng, hắn ngồi ngay ngắn trên xe lăn, ta lại chật vật nửa quỳ nửa nằm trên đất.
Thẳng đến khi ánh mắt của hắn chau lại, liếc qua ta bàn tay đang bám chặt vào hai đùi hắn
"Sờ đã đủ chưa?"
Một cái giật mình, ta trong nháy mắt đứng dậy.
Sờ đủ rồi!
Quả nhiên như người ta nói.
Mềm nhũn, không có phản ứng gì.
Cái trò xiếc vụng về này, đương nhiên không gạt được người trước mắt.
Sợ đắc tội quý nhân, ta vội vàng áp sát tới.
"Thiếp có thể giúp tướng quân thay quần áo nấu canh, đ.ấ.m chân tắm rửa ...... Thiếp cũng hiểu sơ sơ chút y thuật, thời gian còn dài, nói không chừng có thể trị hết bệnh, làm thân thể của tướng quân tốt lên."
Đương nhiên cái này hoàn toàn là bịa chuyện!
Trước tiên cứ được ở lại đã rồi mọi chuyện tính sau.
Thật không nghĩ đến, Phó Vân Đình tựa hồ có chút hào hứng.
Hắn cúi đầu đánh giá ta đang ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu, mới nhẹ nhàng câu môi dưới.
Những lời chuẩn bị nói ra, lại làm cho người vội vàng là ta không kịp chuẩn bị tinh thần.
"Vậy liền làm phiền phu nhân, hầu hạ vi phu tắm rửa đi."