Hãn Thê Của Tướng Quân Mặt Lạnh - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:23:32
Lượt xem: 6,547
07
Tiểu môn tiểu hộ Tống gia, mượn quan hệ của Liễu gia Giang Châu, leo lên cái cây to phủ tướng quân này không phải là giả.
Nhưng bất đắc dĩ là độc nữ Tống gia sớm đã có người trong lòng, thà c.h.ế.t không gả.
Ta thuở nhỏ theo mẹ làm công ở bên trong Trang tử Tống gia mà lớn lên, bởi vì tuổi tác cũng tương tự với tiểu thư, mới có cái trò “ gả thay” này.
Vừa nhận được thù lao giá trên trời từ Tống gia, lại có thể trở thành tướng quân phu nhân không lo ăn lo mặc ......
Cuộc giao dịch này, đồ đần mới không động tâm.
Nhưng nghìn tính vạn tính không nghĩ tới có chuyện như vậy.
Mắt thấy sự tình sắp bại lộ, ta gấp đến độ đứng im tại chỗ liếc nhìn xung quanh.
Mẹ ta được đón đến phủ tướng quân, lại biểu hiện khá tốt
Đeo vàng đeo bạc, gặp người liền cười.
Cả người tựa như chạc cây hồng đầy quả nặng trĩu, sống lưng cong cong không thẳng lên nổi.
Những ngày này, ta lấy lý do nhớ mẹ, đem chăn mền đến thiên phòng ở cùng bà ấy.
Dự định nghĩ xem có kế sách gì hay, để giữ lại được cái tài sản vàng bạc phú quý này hay không.
"Không phải chỉ là ghim kim chữa bệnh thôi sao, lão nương sao lại không làm được? Heo lừa bên trong điền trang, con nào không phải ta thiến."
Mẹ ta chẳng để ý, ngậm cây sâm trăm năm trong miệng, lại cúi đầu nhìn đống vàng bạc rực rỡ trên bàn, gảy gảy bàn tính.
Hai chuyện đó làm sao mà giống nhau được?
Những ngày tiếp theo, mỗi lần mẹ ta lấy một kim đ.â.m vào đùi Phó Vân Đình một cái, lòng ta liền chấn kinh run rẩy một lần.
Cả ngày não chỉ nghĩ ra trăm kiểu bị g.i.ế.c chết.
Thật không nghĩ đến ——
Nửa tháng sau, đùi phải Phó Vân Đình thế mà thật có cảm giác.
Nhìn đùi Phó Vân Đình đầy vết ngân châm, ta cùng mẹ hai mặt nhìn nhau.
"Mẹ đ.â.m à?"
"Mẹ đ.â.m đến cây thứ chín mươi ba ...... Đùi phải của Tướng quân liền bắt đầu co quắp."
"Đau không?" Ta ngượng ngùng ngẩng đầu, lại bắt gặp con ngươi đạm mạc của Phó Vân Đình.
"Ngài cảm thấy thế nào?"
Giờ này khắc này, ta mới chính thức ý thức được ——
Ta cùng mẹ c.h.ế.t chắc rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/han-the-cua-tuong-quan-mat-lanh/chuong-5.html.]
Đang lúc muốn nói thêm, lão phu nhân vội vội vàng vàng xông vào.
Bà đầu tiên là không thể tin trừng to mắt, lại khom người xuống xem trái xem phải, tiếp lấy nghiến răng nghiến lợi nhéo vào đùi phải con mình tận năm lần.
Thẳng đến khi tận mắt thấy nhi tử mình đau đến không thở được, lông mày vặn vẹo, cả người mới vui đến phát khóc.
"Ông trời phù hộ, Phật Tổ phù hộ, chan con ta được cứu rồi.
"Bà thông gia a, chân con ta được cứu rồi!"
Người người vui mừng khôn xiết, ta cùng mẹ lại triệt để luống cuống.
Bởi vì lần này, toang rồi!
Kể cả sét đánh vào ngoại tổ phụ ta tám lần, ông ấy cũng không thể nào sinh được mẹ ra thiên phú dị bẩm như vậy
Nếu như chân của Phó Vân Đình không phải nhờ mẹ ta trị liệu mới có thể tốt lên, thì chỉ có một nguyên nhân ......
Nghĩ đến đây, ta cùng mẹ tuyệt vọng nhìn nhau.
"Chạy chứ?"
"Chạy đi!"
Ngày thứ hai, thừa dịp Phó Vân Đình bồi tiếp lão phu nhân lên núi lễ tạ thần.
Ta vội vàng an bài mẹ đi tìm xe ngựa, mình thì ngồi xổm ở gian phòng đóng gói hành lý.
Những đồ trang sức , tơ lụa mà lão phu nhân đưa, ta cũng không cầm theo.
Phó Vân Đình, ngài đại nhân có đại lượng, coi như tiểu nữ tử để lại bồi tội cùng ngài.
Ngay tại khi ta đang tính toán cuộc sống mới sau này, một thanh âm mang theo cỗ hàn khí từ sau lưng vang lên:
"Phu nhân đây là muốn đi đau vậy?"
Lông tơ lập tức dựng thẳng lên.
Chần chờ năm giây, ta mới ráng chống đỡ , xoay người lại cười cười:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Thiếp thân đương nhiên là ......"
Còn chưa kịp soạn được lời nói dối hợp tình hợp lý.
Lại nhìn thấy mẹ mình bị trói gô đứng ở sau lưng hắn.
Nhìn bà ấy rũ rượi cụp đầu xuống, hai mắt nhìn chằm chằm mũi chân đầy uất ức.
Ta liền biết, sự tình thế là hỏng bét rồi!
Phó Vân Đình vẫn ngồi trên xe lăn, mặt hắn không biểu tình, nói ra từng câu trí mạng:
"Vi phu là nên gọi nàng là Tống Lê? Hay là gọi Lê Thanh Thanh đây!"