Hàng ngàn ca khúc - 9
Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:07:21
Lượt xem: 464
Tần Đan Đan xem những gì người khác làm là vô ích. Cô ta nói trước camera: "Dù sao thì tôi cũng là đội trưởng nên tôi phải làm nhiều việc hơn Diệp Thiên Ca và những người khác."
[Đan Đan thật tuyệt! Đưa họ lên nhanh quá. Cố lên!]
[Wow, đây là năng lực kinh doanh gì thế này! Bảo bối của giới giải trí!]
Vì Tần Đan Đan rất muốn thể hiện nên tôi và Cảnh Dạ Ngôn đã cố gắng hết sức để ép cô ta, mọi việc tẻ nhạt hãy để cô ta lo.
Tần Đan Đan khiêu vũ và biểu diễn trên đường phố vào ban ngày để lo cho ban nhạc ba bữa một ngày, vào ban đêm, cô ta cũng chỉnh sửa video, tải lên YouTube và chăm chỉ trả lời bình luận của fan hâm mộ.
Sau khi tập thứ ba được phát sóng, cô ta đã thu hút được một lượng lớn fan hâm mộ, phải nói rằng kỹ năng kinh doanh của cô ta khá tốt. Nhờ có cô ta, chúng tôi mới có thể giải quyết công việc kinh doanh của công ty.
Tôi đáp máy bay riêng cùng Cảnh Dạ Ngôn về Trung Quốc.
Việc ghi hình tiếp theo rất khẩn thiết, tôi chỉ có hai ngày để dọn dẹp mớ hỗn độn mà Trần Triệt để lại cho công ty. Vì các văn bản chấm dứt hợp đồng được các thương hiệu lần lượt gửi đến, trợ lý chung của tôi và một số đại lý đã rất lo lắng.
21
"Cô Diệp, cuối cùng cô cũng đã quay về."
"Trần Triệt đã ở đây đợi cô 24 giờ mỗi ngày... Công ty chúng ta có nên kiện anh ta không?"
Tôi xua tay nói: "Anh ta không đủ khả năng chi trả cho khoản tiền bồi thường thiệt hại. Chúng ta hãy lập báo cáo về tổn thất này trước đã."
Tôi liếc nhìn Trần Triệt đang chán nản trong văn phòng, hắn dường như già đi 10 tuổi chỉ sau một đêm, hắn không cạo râu và trông khá xanh xao.
"Anh đi chuẩn bị đi, chiều nay triệu tập hội đồng quản trị."
Thế là tôi mở cửa và bước vào một mình.
Khi Trần Triệt nhìn thấy tôi, hắn tỏ ra hối hận, run rẩy vội vàng đứng dậy khỏi ghế, "Thiên Ca... không, cô Diệp! Giúp anh với!"
Tôi vẫy tay bảo anh ngồi xuống.
"Quên số tiền bồi thường lần này đi, tôi sẽ không kiện anh. Trần Triệt, thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty đi."
"Diệp Thiên Ca! Nếu tiếp tục như vậy, anh sẽ hoàn toàn hỏng bét!"
"Mẹ anh đã cứu mạng em trai em! Em có thể giải thích trên weibo được không? Nói với họ rằng em không thể thả anh đi và tìm thấy hacker hãm hại anh..."
Tôi liếc nhìn và phớt lờ anh ta. Kế hoạch quan hệ công chúng mà anh ta tự mình nghĩ ra thật là khủng khiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hang-ngan-ca-khuc/9.html.]
"Diệp Thiên Ca! Em giàu như vậy, cần danh vọng sao? Em không phải người của công chúng, căn bản không có người để ý tới em. Cứ coi đó như một sự trả ơn đi. Nói em là một ‘kỹ nữ hán tử’ thì có gì sai? Em tự hào về điều quái quỷ gì vậy?"
Trần Triệt đứng dậy khỏi ghế, nắm lấy vai tôi và gầm lên.
Chát! Tôi giơ tay lên, một cái tát sắc bén giáng thẳng vào mặt Trần Triệt. Hắn che mặt lại một cách khó tin.
Suốt thời gian qua, tôi đã cố gắng hết sức để cảm nhận nhiệt độ của thế giới này. Họ luôn nói tôi lạnh lùng như băng. Vì vậy, khi còn nhỏ, tôi luôn bí mật cầm những viên nước đá lạnh trong tay. Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn chẳng mấy chốc đã chuyển sang màu đỏ vì lạnh. Rất lạnh!
Lòng bàn tay của tôi rõ ràng là ấm áp, tai sao lại nói tôi là một khối băng? Tôi chỉ nhận thức được cảm xúc của mình muộn, đã ấp ủ vô số lần trước khi có thời gian bày tỏ. Nhiều đến nỗi nụ cười và nước mắt của tôi trở thành điều muộn màng.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Khi tỉnh lại, tôi không cần phải khóc nữa.
22
"Trần Triệt, tôi đã trả đủ cho anh rồi, anh nên thức tỉnh đi. Tài sản mà cha mẹ tôi để lại cho anh không đủ để trả những khoản bồi thường thiệt hại này. Đây là lần cuối cùng tôi giúp anh, nếu anh lại gây chuyện, tôi sẽ nhờ bảo vệ đưa anh về đồn cảnh sát." Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt quen thuộc nhất.
Trần Triệt chậm rãi nói: "Thiên Ca... em thực sự không muốn anh nữa à?"
"Ừ."
Trần Triệt đột nhiên cảm giác như toàn bộ sức lực đều bị rút cạn, đầu hắn gục xuống và hắn buồn bã rời đi.
Sau cuộc họp, ánh bình minh đã ló dạng. May mắn là đã tìm được một giải pháp, những người nên làm quan hệ công chúng sẽ làm quan hệ công chúng, những người nên sa thải sẽ bị sa thải.
Xử lý xong, tôi vẫn chưa có thời gian để giải tỏa mệt mỏi. Sau đó tôi nhận được cuộc gọi từ Cảnh Dạ Ngôn.
"Tôi đợi em ở tầng dưới công ty em."
Tôi bước ra khỏi tòa nhà công ty, Cảnh Dạ Ngôn mặc vest, sơ mi trắng không tì vết, cổ hơi hở, chắc chắn anh ta vừa họp xong.
Anh ta đang tựa người vào xe, khi thấy tôi tới, anh ta ra mở cửa hành khách một cách lịch sự. Trong xe có mùi gỗ thơm thoang thoảng.
“Thì ra tôi và anh Cảnh đã quen thân như vậy rồi.” Tôi thở dài.
"Loại nào?" Anh ta thắt dây an toàn và quay lại nhìn tôi.
Tôi nheo mắt lại, đôi mắt sâu thẳm lấp đầy màn đêm đầy sao.