Hạnh Phúc Sau Cùng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-11 17:54:45
Lượt xem: 15,558
Tôi từng nghe bạn bè của Hoắc Khuynh trêu chọc hắn:
"Hoắc thiếu gia này, còn trẻ như vậy mà đã sống cuộc sống của một đôi vợ chồng già, cảm giác thế nào?"
"Vợ cậu thật sự quá vô vị, đến cười cũng giống như người máy."
"Cậu có muốn bọn này giới thiệu cho vài người thú vị không?"
"Mấy hôm trước, lão Lương quen được một cô gái hài hước, đặc biệt vui tính, giống hệt Từ Vi hồi trước, sao? Có hứng thú không?"
Từ Vi, mối tình đầu của Hoắc Khuynh.
Năm xưa mẹ hắn không đồng ý cho họ ở bên nhau, Hoắc Khuynh đã chống đối quyết liệt.
Sau đó không biết vì lý do gì mà họ chia tay, Từ Vi sang Mỹ.
Rồi đến năm tôi hai mươi tuổi, Hoắc Khuynh đột nhiên chấp nhận sự sắp đặt của gia đình, chủ động cầu hôn tôi.
Bốn năm sau, tôi sinh ra Hoắc Tự Thời.
À, đúng rồi, tôi vừa nhớ ra một điều.
Đêm hôm đó, mùi nước hoa quen thuộc tôi ngửi được, chính là mùi hoa dành dành mà Từ Vi từng rất yêu thích.
Sau khi tìm được chỗ ở tại Nam Thị, tôi đã đi dạo rất nhiều nơi.
Mưa bụi nhẹ nhàng của Giang Nam, những con ngõ nhỏ mờ ảo, tất cả đều khiến tôi cảm thấy thích thú.
Không ngờ rằng, vào sáng ngày thứ ba, tôi nhận được cuộc gọi bất ngờ từ Hoắc Khuynh.
Có vẻ như hắn vừa thức dậy, giọng nói khàn khàn hỏi tôi: "Lâm Miểu, đôi khuy măng sét* hồng ngọc mà em mua cho anh trong buổi đấu giá năm ngoái để ở đâu?"
(*)Khuy măng sét (hay măng sét) là loại khuy dùng để cố định hai bên cổ tay áo sơ mi, thường được sử dụng thay thế cho khuy áo truyền thống. Khuy măng sét thường được làm bằng kim loại, có kiểu dáng đa dạng và mang tính thẩm mỹ cao. Chúng được xem là phụ kiện thời trang quan trọng trong trang phục nam giới, đặc biệt là trong các sự kiện trang trọng, như dự tiệc, dự họp hay lễ cưới.
Tôi dừng lại một chút: "Ở ngăn kéo thứ hai trong phòng thay đồ."
Rồi hỏi hắn: "Có dịp gì sao?"
Hoắc Khuynh đáp: "Buổi lễ cắt băng khánh thành của một trung tâm thương mại."
Tôi nói: "Bộ vest phù hợp ở hàng thứ hai, cái thứ tư."
Dường như hắn vẫn chưa tỉnh hẳn, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng lục tìm, thoáng nghe thấy tiếng hắn càu nhàu.
Tôi nghe một lúc rồi hỏi: "Tìm thấy chưa?"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đầu dây bên kia im lặng, như thể hắn vừa mới nhận ra điều gì.
"Tìm thấy rồi."
"Xin lỗi, anh không cố ý làm phiền em."
Tôi đáp một tiếng "Ừ", rồi nói: "Em biết."
Sau đó nhắc hắn: "Anh bảo giúp việc dọn lại nhà đi, nếu sau này tìm không thấy gì nữa, có thể hỏi họ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hanh-phuc-sau-cung/chuong-2.html.]
"Về sau, đừng gọi điện làm phiền em nữa."
Hoắc Khuynh im lặng một lúc, rồi nói: "Được."
Sau khi cúp máy, tôi chặn số của hắn và quay trở lại giấc ngủ.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại không thể ngủ ngon.
Tôi đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ lạ.
Có lúc là năm mười bốn tuổi, tôi đùa nghịch với bạn bè ở trường.
Có lúc là năm mười lăm tuổi, lần đầu gặp Hoắc Khuynh vào một ngày nắng đẹp.
Có lúc là năm mười sáu tuổi, tôi lén ra ngoài đua xe, bị bố bắt về và đánh gãy chân.
Và rồi…
Tiếng chuông điện thoại chói tai lại vang lên.
Tôi choàng tỉnh, bực bội với tay lấy điện thoại từ đầu giường.
Là một số điện thoại lạ.
Tôi nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lịch sự: "Chào chị, có phải chị là mẹ của Hoắc Tự Thời không?"
"Tôi là giáo viên của cậu bé tại trường mẫu giáo. Hôm nay trường có tổ chức buổi trưng bày robot, Hoắc Tự Thời cũng tham gia, nhưng em ấy không mang sản phẩm đến. Em ấy nói mẹ của em ấy đã chuẩn bị cho. Chị có thể mang đến giúp em ấy không?"
Giáo viên rất nhiệt tình với tôi.
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, khẽ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một sự mệt mỏi khó tả.
Cách đây không lâu, tôi còn ngồi trong phòng khách, cúi đầu cẩn thận xem video hướng dẫn từng bước để làm sản phẩm thủ công cho Hoắc Tự Thời.
Nhưng hôm đó, tôi rời đi quá vội, robot vẫn còn dang dở.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đã chói chang, nhẹ giọng trả lời giáo viên: "Xin lỗi cô, quyền giám hộ Hoắc Tự Thời giờ không còn thuộc về tôi nữa, tôi cũng sẽ không lo cho nó nữa."
"Còn… bây giờ cậu bé đang ở bên cạnh cô đúng không?"
"À," giáo viên có phần lúng túng, "Đúng vậy, Hoắc Tự Thời đang đứng ngay bên cạnh tôi."
Tôi thở dài: "Vậy cô có thể bật loa ngoài được không?"
"Được, được."
"Xin cảm ơn."
Tiếng điện thoại bị lắc nhẹ vang lên, rồi tất cả chìm vào im lặng.
Tôi nghĩ, Hoắc Tự Thời chắc chắn có thể nghe thấy.
Tôi nhẹ giọng nói: "Hoắc Tự Thời, robot của con ở trong hộp đồ chơi trong phòng."
"Con có thể gọi điện cho bố mang đến, hoặc nhờ ai khác cũng được. Nhưng sau này, mẹ hy vọng con đừng gọi cho mẹ nữa. Mẹ sẽ không đến đón con, cũng không giúp con làm thủ công nữa. Con biết mà, mẹ không còn là mẹ của con nữa rồi."
Nói xong, tôi nhẹ nhàng xin lỗi cô giáo lần nữa rồi cúp máy.