Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hạnh Phúc Sau Cùng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-11 17:54:49
Lượt xem: 14,897

Tôi biết Hoắc Khuynh vẫn sẽ tra ra hành trình của tôi, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Sau khi chuyến hành trình Tây Bắc kết thúc, tôi và những người bạn mới quen đã trao đổi thông tin liên lạc.

Sau vài ngày nghỉ ngơi ở thành phố, chúng tôi lại bắt đầu chuyến hành trình trên cung đường Tứ Xuyên - Tây Tạng.

Khoảnh khắc tôi leo lên đỉnh Everest.

Tôi bị phản ứng độ cao nghiêm trọng.

Thở dốc, đầu đau như muốn nứt ra.

Tôi gần như nghĩ rằng mình sẽ bỏ mạng trên ngọn núi cao nhất thế giới này.

Nhưng từ xa, ánh mặt trời rọi sáng dãy Kim Sơn, và tất cả mọi người trên đỉnh núi đều hò reo phấn khích.

Giữa bầu không khí nhiệt tình và hỗn loạn ấy, tôi bật khóc nức nở.

Những người trong đoàn vội vàng giúp tôi thở oxy, đưa cho tôi những loại đồ uống có hàm lượng đường cao.

Họ cứ tưởng tôi đau đớn quá mức, liền an ủi tôi: "Ôi đừng khóc, cô gái, không sao đâu, mức oxy đã tăng lên rồi, đừng sợ nhé, có chúng tôi ở đây, cô không chec được đâu!"

"Đúng đó, em gái à, em còn trẻ mà, chắc chắn sẽ không sao đâu, đường phía trước còn dài, mới đến đoạn này thôi!"

Tôi khóc nấc, nhưng rồi lại bị giọng nói hài hước của anh chàng Đông Bắc làm tôi phì cười.

Nhờ sự giúp đỡ của họ, tôi đứng dậy giữa trời tuyết, đón lấy ánh nắng từ dãy Kim Sơn phía xa, đón lấy cuộc sống mới của mình.

Dù cho có bao nhiêu xiềng xích, con đường có khó khăn đến đâu.

Tôi vẫn có thể một mình chinh phục đỉnh cao, phải không?

Sau khi trở về, tôi đã tìm lại được một số sở thích trước đây của mình.

Chẳng hạn như thể thao mạo hiểm, đua xe.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hoặc nuôi một chú c.h.ó nhỏ mà tôi thích.

Trước khi đính hôn với Hoắc Khuynh, tôi vốn là một người tính cách tự do, vui tươi.

Tôi yêu thích mọi thứ tràn đầy sức sống.

Nhưng sau này, ngay cả tự do của bản thân tôi cũng không còn.

Nói chi đến tình yêu.

Tôi nuôi một chú c.h.ó lai nhỏ giống Maltese, tôi gọi nó là An An.

Nó có bộ lông màu caramel mềm mịn và đôi mắt to tròn vô tội.

Mỗi khi chạy, đôi tai của nó phấp phới, trông rất đáng yêu.

C.h.ó con dễ gần hơn con người.

C.h.ó con cũng hiểu bạn hơn.

C.h.ó con sẽ không bao giờ lạnh nhạt với bạn, nó biết bạn yêu nó, và nó cũng yêu bạn.

Lần gặp lại Hoắc Khuynh là khi tôi đang đứng trước cửa nhà mới.

Tôi chuẩn bị dẫn An An đi dạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hanh-phuc-sau-cung/chuong-5.html.]

Mở cửa ra, tôi thấy Hoắc Khuynh đứng ở thang máy.

Bên cạnh hắn, Hoắc Tự Thời đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào An An trong tay tôi.

"Hai người đến đây làm gì?"

Tôi ngồi đối diện Hoắc Khuynh, lạnh lùng hỏi hắn.

Hoắc Tự Thời thì nằm bò ở góc sofa, nhăn mặt nhìn An An đang ăn cơm một cách thích thú.

Hoắc Khuynh im lặng quan sát tôi một lúc:"Miểu Miểu, em gầy đi rồi."

Tôi hơi nhướn mắt: "Đừng trả lời lệch câu hỏi."

"Con trai muốn gặp em, anh không ngăn được."

"Hoắc Khuynh," tôi hỏi hắn, "Anh còn nhớ những gì tôi đã nói với anh lần trước không? Chúng ta đã ly hôn, xin đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Anh không hiểu à?"

Đôi môi mỏng của Hoắc Khuynh mím chặt thành một đường: "Miểu Miểu, Tự Thời còn nhỏ, nó không thể thiếu mẹ được."

Tôi bật cười.

Tôi gọi điện cho bảo vệ khu chung cư.

Và "mời" hai bố con họ ra ngoài.

Hoắc Tự Thời không muốn rời đi.

Nó đứng chắn trước cửa nhà tôi, nhìn tôi chằm chằm, dường như muốn nói điều gì đó.

Tôi ôm An An trong tay, không nhìn nó thêm lần nào.

Kiên quyết đóng sầm cửa lại.

Tôi sợ nếu nhìn thêm lần nữa, tôi sẽ vô thức mà mềm lòng.

Nó là đứa con mà tôi đã sinh ra trong phòng phẫu thuật, đau đớn đến xé lòng.

Tôi đã từng ôm nó, yêu nó, dỗ dành và thương yêu nó.

Từ đầu tiên nó nói ra chính là "mẹ".

Khi còn nhỏ, Hoắc Tự Thời thấy ai cũng khóc, chỉ khi nằm trong vòng tay tôi, nó mới yên lặng, dễ thương.

Nhưng sau đó, Hoắc phu nhân nói rằng tôi không biết cách dạy con, bà áp dụng kiểu giáo dục "tinh hoa" cho nó.

Sự trưởng thành của một đứa trẻ luôn phản ánh những gì được giáo dục và truyền dạy.

Người lớn nói gì với nó, nó sẽ ghi nhớ và hành động theo.

Khi nó lớn dần, nó không còn muốn gần gũi với tôi nữa.

Nó bắt đầu xa cách tôi, đối xử với tôi theo cách lễ nghi như Hoắc Khuynh.

Nó gọi tôi là "mẹ", nhưng khi nói chuyện lại dùng từ "ngài".

"Mẹ, ngài có thể để bố dạy con không? Bà nội nói ngài không học cao bằng bố, dạy con không tốt."

"Mẹ, sao ngài cứ ở nhà mãi thế? Ngài không có sở thích nào à? Mẹ của các bạn con đều có."

"Mẹ, ngài nghiêm túc quá, không giống dì Vi Vi, dì ấy luôn có nhiều ý tưởng mới lạ và vui vẻ."

Loading...