Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành trình tái sinh - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-22 17:21:18
Lượt xem: 56

Ngày hôm đó, căn phòng khách của nhà tôi rất ồn ào, người thì khóc thét, người thì la hét.

Cuối cùng, hai người đòi n..ợ cho Phùng Đan vài cái tát rồi rời đi. Họ nói sẽ quay lại sau ba ngày.

Họ chỉ muốn tiền, không phải tính mạng. Làm phiền và đe dọa là chiêu bài của họ.

Đêm tối, trong căn phòng nhỏ tối om, mẹ con họ không ăn cơm, ngồi trong đó mặt u sầu, giống như những con ch.ó hoang vậy.

Nhưng tôi biết, sự u ám và nỗi sợ hãi này càng khơi gợi sự chiến đấu của họ, họ sẽ hành động nhanh chóng thôi.

Cô Ngô nhìn xung quanh một lúc, sau đó bước vào phòng của tôi: "Tiểu Vương à, hai người này có vẻ hơi có vấn đề."

"Con cũng nghĩ vậy." Tôi nhìn qua cửa sổ.

Trà Sữa Tiên Sinh

"Vài ngày nữa tôi sẽ phải đi rồi, con một mình ở nhà làm sao chịu nổi?"

Họ là bảo mẫu của công ty chuyên cung cấp bảo mẫu cho những mẹ bỉm. Thời gian làm việc của họ rất chuẩn. Ban đầu họ sẽ rời đi sau khi tôi đủ tháng, nhưng vì tôi gặp khó khăn, họ đã cho thêm 40 ngày.

Tôi nhìn xuống điện thoại: "Không sao đâu, chồng con sắp về rồi."

Gần đây, tôi không chỉ lo lắng về mẹ chồng và em vợ, mà còn lo lắng cho Phùng Cương.

Tôi gặp anh ấy khi tôi sắp tốt nghiệp đại học.

Lúc đó, anh đến thăm giáo sư của anh ở trường, còn tôi đang dọn sách trong văn phòng giáo sư.

Chúng tôi được giới thiệu và có cảm tình với nhau ngay sau đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hanh-trinh-tai-sinh/chuong-10.html.]

Sau này tôi mới biết anh là một quân nhân.

Từ khi chúng tôi gặp nhau cho đến khi kết là đã năm năm, và thời gian tôi gặl anh rất ít.

Anh ấy luôn đi làm nhiệm vụ, đi qua các quốc gia chiến tranh, và rất nhiều lần anh đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm, thậm chí gần như mất mạng.

Nhưng Phùng Cương chưa bao giờ hối tiếc.

Anh luôn nói: "Có quá nhiều con người rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, khi anh còn có khả năng, anh muốn dốc hết sức mình để bảo vệ họ.”

Anh ấy bảo vệ mọi người, vì vậy tôi sẽ là hậu phương vững chắc của anh ấy.

...

Vào tối hôm đó, điện thoại tôi có cảnh báo bất thường.

Tôi mở camera giám sát.

Đoạn hội thoại bên trong làm cho tôi cảm thấy ớn lạnh. Đúng vậy, rắn rết thì chẳng bao giờ thay đổi.

Tôi nhẹ nhàng đánh thức cô Ngô, cho cô nghe đoạn hội thoại đó.

Sau khi cô Ngô nghe xong, mặt cô tái nhợt, vài lâu sau mới nói: "Cô định làm gì?"

"Chờ họ bắt tay vào việc." Tôi nhìn vào đồng hồ điện thoại, "Cô Ngô, liệu cô có sẵn sàng giúp con không?"

Cô Ngô nhìn tôi với sự căng thẳng, sau đó cương quyết nói: "Sẵn sàng."

Loading...