Hành trình tái sinh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-21 20:32:28
Lượt xem: 55
Bác Ngô vội vàng giải thích: "Tôi thực sự không có ăn trộm, tôi bị oan..."
"Con biết."
Tôi giữ vai bác ấy: "Mẹ chồng con cố ý làm vậy, bà muốn đuổi bác đi nên mới tìm lý do này."
Tôi đã thấy từ camera giám sát cảnh bà ấy giấu chiếc nhẫn dưới gối của bác Ngô, vì vậy tôi đã dùng một chiếc nhẫn khác của mình để đổi trước.
"Tại sao mẹ chồng cô lại nhẫn tâm như vậy?" Bác Ngô ngạc nhiên.
Tôi lắc đầu... Nói thật, tại sao bà ấy lại nhẫn tâm như vậy, tôi cũng không rõ lắm, nhưng có lẽ cũng sắp biết lý do rồi.
Bác Ngô nói rằng bác không thể chịu nổi sự oan ức này, cảm thấy rất khó chịu.
Tôi xin lỗi và nhờ bác ở lại giúp đỡ: "Bây giờ con không có ai bên cạnh, chỉ có thể dựa vào bác thôi."
Bác Ngô nhìn tôi đầy thương cảm, một lúc sau mới nói: "Cô cũng không dễ dàng gì, cô với con gái tôi cũng bằng tuổi nhau, tôi sẽ ở lại thêm vài ngày."
Bác Ngô nói rằng trong những ngày qua, bác cũng thấy rõ sự khó khăn của tôi. Mẹ chồng và em chồng đối xử với tôi rất tệ, nếu bác rời đi thì thực sự sẽ không còn ai giúp tôi nữa.
Lời nói đó khiến lòng tôi đau nhói, suýt nữa thì rơi nước mắt.
Cái gọi là người thân muốn hại bạn, trong khi người xa lạ lại thương hại bạn, thật đau lòng biết bao.
...
Sau khi an ủi bác Ngô xong, tôi cho con b.ú rồi dỗ con ngủ.
Xung quanh rất yên tĩnh, nhưng tâm trí tôi không bình yên một chút nào. Tính ra, những người đó cũng đã nên hành động rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hanh-trinh-tai-sinh/chuong-7.html.]
Trong hai ngày sau đó, không khí trong nhà đặc biệt kỳ lạ.
Sau những xung đột trước đó, bác Ngô cảnh giác như đang trong tình trạng chiến đấu, đề phòng mẹ chồng như đề phòng kẻ trộm.
Tôi không nói ra, nhưng cũng theo dõi sát sao bà ấy.
Vài ngày sau, vào buổi chiều tối, cũng là ngày trước khi con tôi đầy tháng, cửa nhà bị gõ mạnh.
Bác Ngô vừa mở cửa, một người phụ nữ đầu tóc bù xù lao vào.
Cô ta ấy chạy thẳng vào bếp, cầm bình nước lạnh uống một hơi hết nửa bình.
Trà Sữa Tiên Sinh
Lúc đó chúng tôi mới nhận ra, đó là Phùng Đan, người đã về quê trước đây.
Bây giờ cô ta trông như một kẻ ăn xin. Tóc tai bết vào da đầu, quần áo đầy vết bẩn, người bốc mùi hôi thối.
Mẹ chồng nghe tiếng động, chạy từ phòng ra, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Tiểu Đan, con về rồi à?"
Phùng Đan liếc nhìn tôi, không nói gì.
Một lúc sau cô ta mới ậm ừ, hỏi mẹ có cơm không.
Mẹ chồng vui vẻ chạy đi nấu một bát mì lớn, Phùng Đan ăn hết sạch, cả nước mì cũng uống hết. Trông như thể cô ta đã mấy ngày không ăn gì.
Bình thường thì Phùng Đan sắc sảo và chua ngoa, nhưng lần này trở về lại im lìm như một con lợn bị c..âm, thật kỳ lạ.
Tôi đoán rằng có lẽ bọn người kia đã gọi điện đòi nợ hoặc truy đuổi về quê, nên cô ta mới sợ mà chạy về.
Rất nhanh, suy đoán của tôi đã được chứng thực.