Hạt Ngọc Rơi Qua Kẽ Ngón Tay - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-09-29 18:53:39
Lượt xem: 756
Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa càng lúc càng lớn. Ngâm Nguyệt cúi đầu, mái tóc cài lệch cây trâm ngọc mà hắn đã tặng, nói: "Từ khi nhà chồng gặp họa, Ngâm Nguyệt đến huyện Thủy thường nghĩ, nếu năm đó nhận lời hứa hôn của Thanh Thư ca ca, liệu giờ này chúng ta có ở đây, rời xa tranh đấu, sống cuộc đời nhàn nhã sung túc không?"
Bùi Thanh Thư cảm thấy trong lòng chua xót. Hắn tưởng rằng cưới Ngọc Nương, trải qua bao nhiêu năm, bản thân đã buông bỏ được rồi. Nhưng hôm đó, thấy Ngâm Nguyệt ngơ ngẩn nhìn hai cây trâm, Bùi Thanh Thư mới nhận ra dù đã qua bao nhiêu năm, hắn vẫn không nỡ thấy nàng ta buồn.
Chỉ là thấy Ngâm Nguyệt nhíu mày, hắn đã vội vàng tặng hai cây trâm đó cho nàng ta. Dù sao Ngọc Nương cũng không thích trang điểm, cho dù tặng hai cây trâm này, nàng cũng chẳng có áo đẹp để phối.
Tuy Ngâm Nguyệt là mối tình khó quên trong đời hắn, nhưng dù sao Trúc Nhi cũng đã lớn thế này rồi, thật khiến người ta khó xử.
Chưa kịp để Bùi Thanh Thư lên tiếng, Kỳ Nhi đã rất thông minh cắt ngang câu chuyện: "Kỳ Nhi đói bụng rồi, sao dì kia vẫn chưa về nấu cơm?"
Bên ngoài mưa đã tạnh, dù có đi một chuyến lên trấn, giờ này cũng phải về rồi chứ. Trong lòng Bùi Thanh Thư có dự cảm khó hiểu, như thể Ngọc Nương đi lần này sẽ không quay về nữa vậy.
"Bùi ca ca, có phải Ngọc Nương tỷ tỷ giận muội rồi không?" Liễu Ngâm Nguyệt nũng nịu nói: "Hai cây trâm đó, muội không nên nhận mới phải."
Không đâu, nàng sẽ không đi đâu.
Ít nhất cũng sẽ không vì hai cây trâm mà bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hat-ngoc-roi-qua-ke-ngon-tay/phan-3.html.]
Khi xưa Ngọc Nương về làm dâu, hắn đang lúc sa cơ, trên đầu không có miếng ngói nào là không dột, trên tường không có cửa sổ nào là không lọt gió.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Lúc ấy không có tiền, nhưng bọn họ vẫn thích đi dạo chợ. Ở chợ, Ngọc Nương sờ sờ váy áo, cầm cây trâm lên soi trước gương ngắm nghía. Khi đặt xuống, nàng luôn cố tìm ra khuyết điểm, hoặc là chiếc váy quá sặc sỡ, hoặc là cây trâm quá nặng. Nếu gặp thứ thật sự không thể chê được, nàng lại bảo mình không thích trang điểm.
Ngọc Nương về làm dâu bảy năm nay, hắn chưa từng mua cho nàng cây trâm hay bộ quần áo đẹp nào. Về sau Ngọc Nương may vá thêu thùa, Trúc Nhi dần lớn lên, bản thân hắn cũng an cư lập nghiệp ở huyện Thủy, cuộc sống ngày một tốt đẹp hơn. Huống hồ Ngọc Nương vốn hiền lành dịu dàng, làm sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà không cần hắn nữa chứ.
Bùi Thanh Thư thuyết phục bản thân, xoa đầu Triệu Kỳ Nhi, dịu dàng nói: "Không sao đâu, Kỳ Nhi đói rồi, chúng ta lên phố mua đồ ăn nhé."
Mưa đã tạnh, ba người Bùi Thanh Thư xách đồ ăn về, lại gặp phải Ngô đại thẩm thích hóng hớt. Bà Ngô đại thẩm này thích buôn chuyện, thích nhất là xem vợ chồng cãi nhau đánh nhau, cũng từng vì ăn chặn tiền công của Ngọc Nương mà khiến nàng tức phát khóc, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội cười nhạo Ngọc Nương rồi.
Thấy Bùi Thanh Thư, Ngô đại thẩm vội chặn lại, cười nói: "Bảo sao sáng sớm ta thấy Ngọc Nương và Trúc Nhi, hai mẹ con ướt như chuột lột mà vẫn đi ra ngoài. Hỏi nàng ta tại sao lại ra ngoài giờ này, nàng ta chẳng nói gì cả, hỏi nữa thì đỏ hoe mắt."
Ngô đại thẩm cười hì hì nhìn Liễu Ngâm Nguyệt, trong lòng đã hiểu được vài phần.
"Theo ta thấy, đàn bà quá khéo tay, tâm tư cũng dễ lung lay. Đàn ông ba thê bốn thiếp là chuyện bình thường, chỉ tại Bùi tướng công ngày thường quá chiều chuộng Ngọc Nương thôi."
Ngâm Nguyệt mím môi cười: "Lời thẩm thẩm nói cũng không đúng, hôm qua Ngọc Nương tỷ tỷ vẫn còn bình thường, còn khen cây trâm vàng ta cài đẹp nữa. Nói ra cũng trùng hợp, Ngọc Nương tỷ tỷ vừa khen xong, sáng nay thức dậy ta lại không tìm thấy cây trâm vàng đó nữa. Để về ta tìm kỹ lại vậy, có khi vô ý làm rơi trong sân cũng nên."
"Nếu thẩm thẩm gặp Ngọc Nương tỷ tỷ thì khuyên nàng vài câu, cây trâm đó cũng chẳng đáng mấy đồng, không đến nỗi phải đội mưa to thế này vì nó đâu."