Hạt Ngọc Thịt Chỉnh Hình - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-04 13:04:25
Lượt xem: 3,811
Nữ đạo sĩ cho gia đình tôi ba ngày để suy nghĩ.
Bất kể thế nào, mẹ tôi cũng nhất quyết không đồng ý giao Hùng Dương Thái Tuế ra.
“Ai mà biết được người phụ nữ kia nói thật hay nói dối chứ?”
“Tôi cũng không tin bệnh của Vĩnh Diệu, chỉ có bà ta mới có thể chữa!”
Mẹ tôi trợn mắt, tính tình trở nên điên cuồng hơn.
“Nghe nói có một bà trừ tà ở dưới quê, biết làm phép, có thể lấy mạng đổi mạng!”
“Chúng ta sẽ đem…”
Bà ấy quay ngoắt đầu nhìn về phía tôi, giống như là tìm được kẻ c.h.ế.t thay.
“Đúng, là nó! Chúng ta đem nó đi đổi lấy mạng của Vĩnh Diệu!”
Trái tim tôi run rẩy, đột nhiên cảm giác như bị nghẹt thở.
Đồng tử trống rỗng, đầy những giọt nước mắt.
Mày xem đi, ngay cả mẹ ruột duy nhất của mày.
Cũng cảm thấy “Đệ” là dùng để hy sinh cho em trai, và đó là điều đương nhiên.
Nét mặt mẹ tôi hung dữ, ánh mắt dữ tợn, giống như là muốn đem tôi ăn sống nuốt tươi vậy.
Nhưng không phát hiện ra bố tôi ở bên cạnh, trợn trừng mắt, gân xanh nổi lên.
Sự tức giận và căm hận đang cố gắng kìm nén, đã sắp bộc phát ra.
Tôi lau nước mắt, biết điều đi về phòng của mình.
Mẹ à, nếu như đã muốn lấy mạng đổi mạng, vậy thì lấy mạng mẹ đi đổi đi.
18.
Đúng là, người nuôi dưỡng không đồng ý, thì ai cũng không thể lấy đi Hùng Dương Thái Tuế.
Nhưng nếu như, người nuôi dưỡng không còn nữa thì sao.
Mẹ tôi thân thể yếu ớt thiếu máu, mỗi ngày đều phải uống một bát thuốc bổ máu, bổ khí huyết.
Nhưng sau khi em trai tôi xảy ra chuyện, bà ấy phiền lòng cả ngày, đã không uống canh bổ m.á.u nữa.
Nếu xui xẻo, cơ thể bị đụng ngã, mất nhiều máu, thì sẽ thật sự mất mạng.
Vốn dĩ bố tôi sau khi dùng hạt ngọc đã để lại di chứng, trong lòng tích tụ từ lâu, nên mắc bệnh rối loạn hưng phấn, ngày nào cũng phải uống thuốc.
Trước đây không lâu tôi lại không cẩn thận, đem thuốc thực phẩm chức năng đổ lộn vào thuốc trị rối loạn hưng phấn.
Bây giờ chỉ cần có chút kích thích nhỏ thôi, bố tôi sẽ không khống chế được bản thân, bệnh hưng cảm bộc phát.
Mà vừa rồi, tôi đã không cẩn thận, gửi nhầm ảnh cho ông ấy.
Bức ảnh kia, là lúc tôi đứng ở bên ngoài cánh cửa kính một chiều của phòng phẫu thuật chụp lại.
Một màn xuân quang, biểu cảm của mẹ tôi, rất là say mê.
Ồ, đúng rồi.
Bây giờ bên cạnh bố tôi, chắc hẳn còn đặt một cây gậy đánh golf mà ông ấy thích nhất.
Làm từ hợp kim nhôm, đánh người rất đau.
Mấy năm trước, bệnh hưng phấn của ông bộc phát.
Vì chê tôi rót cho ông ly nước quá nóng, ông ấy đã dùng nó đánh tôi.
Đau đến tận xương tủy, tôi đã chảy rất nhiều máu, đau xé ruột xé gan.
Tôi khóa cửa phòng ngủ, lặng lẽ ở bên trong.
Chỉ nghe thấy, người đàn ông ở dưới tầng bộc phát cơn giận, giống như là con thú không thể kiểm soát.
Ông ta gầm lên, mắng chửi người phụ nữ:
“Bà là đồ ích kỉ, xấu xa, phóng đãng.”
Sau đó, dưới tầng truyền lên tiếng la hét khóc lóc thảm thiết của người vợ.
Còn tôi ở trong phòng, mặt không chút biểu tình, đeo tai nghe lên.
……
Mấy ngày sau, một tin tức nhà giàu g.i.ế.c vợ, được đăng lên trang nhất.
Theo như tin tức, người đàn ông mắc bệnh hưng cảm, bởi vì không chịu được chuyện vợ ngoại tình.
Nên dùng gậy đánh golf ra sức đánh lên đầu và thân thể người vợ mấy chục nhát.
Dẫn đến người vợ bị sốc, c.h.ế.t do mất nhiều máu.
Đoạn video giám sát trong nhà, chính là bằng chứng.
Người đàn ông liên quan đến vụ án, trước mắt đã bị công an khống chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hat-ngoc-thit-chinh-hinh/chuong-10.html.]
19.
Mẹ tôi c.h.ế.t rồi.
Hùng Dương Thái Tuế không có ai nuôi.
Bị nữ đạo sĩ Du Yến mang đi.
Bà ấy nói, phải gia tăng mức độ phong ấn cho nó, không cho nó đi hại người nữa.
Trước khi đi, miệng bà ấy hơi cong lên, giơ tay về phía tôi.
“Thẩm Đệ, hợp tác vui vẻ.”
Tôi ngước mắt, nắm tay bà, mỉm cười.
Ngày hôm Thẩm Vĩnh Diệu xảy ra chuyện.
Trên đường đi tìm Hồng Muội, tôi và Du Yến gặp nhau lần đầu, đã làm một cuộc giao dịch.
Tôi giúp bà ấy lấy lại Hùng Dương Thái Tuế.
Còn bà ấy, giúp tôi nói dối.
Muốn giải được yêu độc cho em trai tôi, thực ra chỉ lần một liều thuốc đông y mang tính âm là được.
Nhưng tôi mượn miệng của bà ấy, cắt đứt vận mệnh của Thẩm Vĩnh Diệu.
Sau khi nó tỉnh lại, nhìn thấy tin tức người đàn ông giàu có g.i.ế.c vợ trên báo kia, tâm trạng sụp đổ.
Lao đến nắm đầu tôi mà đánh, hét lớn:
“Thẩm Đệ là chị… Là chị xúi giục tôi lên tầng 5, phá cánh cửa kia!”
Nhưng đột nhiên nó im lặng.
Bởi vì trong lúc xô xát, tôi đã cố ý kéo quần của nó xuống.
Thế là, nó ở nơi đông người, lộ ra nửa người dưới nam ra không nam nữ không ra nữ kia.
Tôi nở một nụ cười lạnh chứa đựng những thâm thù đại hận.
Ngày đó, bị nó coi như công cụ, đưa lên giường của đàn ông.
Tôi đã thề rằng, nhất định phải khiến nó phải trả giá đắt.
Từ đó về sau, vì không thể chấp nhận được sự thật, nó ngày càng trở nên điên điên khùng khùng.
Cuối cùng, tôi lấy làm đương nhiên, đưa nó vào bệnh viện tâm thần.
Lúc đến ngục giam thăm bố, tôi cười nói với ông ấy:
“Bố à, con trai bảo bối của bố, giống bố y hệt.”
“Cũng là một phế vật nam không ra nam nữ không ra nữ.”
Ông ấy nhìn thấy tôi cười trên nỗi đau khổ của mình, giống như là hiểu ra điều gì.
Cách cánh cửa sổ sắt, tức giận trợn tròn mắt, nói muốn g.i.ế.c tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Giết con sao?”
Tôi nheo mắt, nghiêng đầu.
“Bố đã quên rồi à, bố đã bị kết án rồi.”
“Là tử hình đó.”
20.
Sau đó, bố mẹ tôi thì chết, Thẩm Vĩnh Diệu thì phát điên.
Tài sản trong nhà, tôi và chị gái chia nhau.
Chia đến tay tôi, là vài nghìn vạn.
Tôi cầm số tiền này, đi đầu tư rất nhiều hạng mục.
Trong thời gian mấy năm, tiền đã kiếm được gấp bội.
Sau khi tự do về tài chính, có rất nhiều trai bao chủ động tìm đến tôi, hy vọng bám được lên người có tiền.
Một ngày kia, khi tôi đang trên người một tên trai bao, lại lần nữa ngửi thấy mùi tanh thối quen thuộc.
Khi đến viện thẩm mỹ mà cậu ta đã làm, lúc nhìn thấy bác sĩ cầm d.a.o chính, tôi bỗng đứng hình.
Chỉ nhìn thấy, Du Yến đã thay bộ quần áo đạo sĩ nhăn nheo.
Bây giờ quần áo trên người, toàn là hàng hiệu đắt tiền.
Bà ta hơi cong môi, nhìn tôi lộ ra nụ cười đắc ý.
Lúc đó, bà ta giống như đã trở thành, Lâm Thục Muội thứ hai.
[Hoàn]