Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Phần 18
Cập nhật lúc: 2024-06-19 20:36:09
Lượt xem: 428
32.
Ba ngày sau, Tần Dịch lên ngôi.
Tin tức Tần Bạch vì lợi ích ích kỷ của mình mà tạo thêm dịch bệnh được công bố, hắn bị văn võ quan viên cả triều coi thường.
Không biết bọn họ bị thế lực của Tần Dịch ép buộc hay thật sự coi thường Tần Bạch, trong triều không có quan lại nào thay hắn lên tiếng, trực tiếp thừa nhận thân phận tân đế của Tần Dịch.
Một nửa số tướng lĩnh trong triều sùng bái phụ thân ta, nửa còn lại sùng bái Tần Dịch.
Phụ thân ta lại giúp đỡ Tần Dịch thượng vị. Tất nhiên là không ai dám nói một câu không được.
Nửa tháng sau khi Tần Dịch lên ngôi, hắn đã làm ra một việc lớn. Hắn quyết liệt điều tra các quan chức tham ô ngân khố.
Nhóm quan viên do Hộ bộ Thượng thư và Bạch gia cầm đầu đã bị hạ gục, số lượng tiền bạc khi bị kê biên tài sản lớn đến mức khiến mẫu thân ta kinh ngạc, có thể tưởng tượng vụ án nghiêm trọng đến mức nào.
Những kẻ phạm tội nghiêm trọng và đóng vai trò chủ chốt như Hộ bộ Thượng thư bị phán xử trảm sau thu, những người còn lại trong gia tộc bị lưu đầy, ba đời không được vào triều làm quan.
Bạch Tâm Nhu cùng gia đình cũng không thể trốn thoát, đã bị kết án lưu đày.
Vốn dĩ khi còn cửa hàng ở kinh thành, Bạch Tâm Nhu không có ý định tham ô, nhưng khi bị mẫu thân ta chèn ép mất toàn bộ tài sản, lại thêm Sở Anh vì không muốn bị mất thể diện trước Tần Bạch và Trần Nhàn, mà bỏ mặc sự an nguy của gia tộc, từ chối cho Bạch Tâm Nhu vay hơn một vạn lạng bạc, dưới sự tức giận lại thêm sự khuyến khích của phu nhân Hộ bộ Thương thư Bạch Tâm Nhu cũng đ.â.m đầu đi vào.
Toàn bộ vụ án kết thúc ở đây.
Mấy ngày nay, mẫu thân ta vui vẻ đến mức mỗi ngày đều phát thưởng ba lần cho người hầu trong nhà, ngay cả chưởng quầy, gã sai vặt trong những cửa hàng ở kinh thành cũng có phần.
Đại ca ta và Tiểu Tiểu không biết đã xảy ra chuyện gì mà cảm tình tăng vọt, có vẻ nhà ta sắp có hỷ sự.
Ở kinh thành không còn đối thủ, mẫu thân ta nhàm chán đến mức lôi kéo hỏi ta có người trong lòng không.
“Mẫu thân, không phải mẫu thân đã nói sẽ nuôi nữ nhi cả đời sao? Nhanh như vậy mẫu thân đã thấy con phiền rồi sao?” Ta ôm n.g.ự.c đau lòng hỏi.
“Không phải như vậy, tại tên khốn Tần Bạch kia không còn là hoàng đế nữa, sẽ không còn ai dám lấy chuyện con bị từ hôn ra để rêu rao. Mẫu thân chỉ nghĩ nếu con có người trong lòng thì mang về xem xem.”
“Xuất giá hay không cũng không quan trọng, dù sao đại ca con rất nhanh sẽ định hôn sự. Đại ca con thành công cũng quá nhanh, ta không thấy nó gặp chút trắc trở nào đã theo đuổi được tức phụ rồi, mẫu thân cũng chỉ có thể xem con.”
Cho nên không thấy được quá trình náo nhiệt truy thê của đại ca nên tìm ta sao?
Tình mẫu tử đúng là có, chỉ là không nhiều lắm.
Có lẽ sau này cứ thấy ta ở nhà là mẫu thân sẽ đuổi ta ra cửa, chứ ở nhà thì làm gì có náo nhiệt mà xem?
Ta….
Rất nhanh đã đến Tết Nguyên tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/phan-18.html.]
Mẫu thân ta đuổi ta ra ngoài ngay sau bữa tối. Ta mang theo nha hoàn dạo phố ăn ăn uống uống chơi cái này cái kia, nhìn thấy bên hồ có người đang thả đèn trời, ta tò mò chạy tới tham gia, ta còn chưa thả đèn trời bao giờ.
Nhưng không ngờ khi đi qua lại gặp được người quen.
Tần Dịch cũng ở đó.
Hắn ngẩng đầu nhìn những chiếc đèn được thả lên trời, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng xung quanh hắn phảng phất được bao bọc một sự bi thương sâu sắc.
Ta vô thức bước lại gần hắn.
“Thật là tình cờ” hắn thoáng nhìn thấy ta, quay lại mỉm cười.
“Vâng” Ta nhỏ giọng đáp.
Kể từ lần cuối gặp nhau ở đại điện, chỉ mới gần một tháng ta không thấy hắn, nhưng khi gặp lại hắn, ta có cảm giác như đã cách mấy đời.
Đêm nay, hắn không mặc đồ đen như thường ngày, mà mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt. Hắn đột nhiên mỉm cười giống như băng tuyết được hòa tan, rất hấp dẫn. Bị hắn nhìn chằm chằm, ta nhất thời cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết để đâu.
“Không ngờ nàng vẫn mang theo thanh đoản đao ta tặng”, theo tầm mắt của Tần Dịch, ta cúi đầu nhìn thanh đoản đao dắt trên thắt lưng. Thanh đoản đao này dễ sử dụng hơn bất kỳ thanh đoản đao nào ta đã từng có nên ta thường mang nó theo khi ra ngoài.
“Thanh đoản đao này dùng rất tốt” Ta thật lòng khen ngợi.
Hắn nhìn ta, nụ cười còn sáng lạn hơn lúc nãy. Ta nhất thời thất thần vì nụ cười của hắn, khi tỉnh lại chỉ muốn tát cho mình một cái. Từng này tuổi rồi còn không cưỡng lại được một chút sắc đẹp.
“À, ngài đến đây để thả đèn trời à? ta còn có chút việc nên…” Mặt ta nóng bừng, thấy không được tự nhiên nên muốn kiếm cớ rời đi. Nhưng còn chưa nói xong đã bị Tần Dịch cắt ngang.
“Ta tới thả đèn cho phụ vương ta. Mẫu phi ta mất sớm, phụ vương tự mình nuôi dưỡng ta. Ta là nhi tử duy nhất nên phụ vương đi rồi, ta chẳng còn người thân nào trên cõi đời này nữa.”
Không biết có phải do nhắc đến đèn trời nên đụng vào nỗi đau của hắn hay không, hắn bỗng nhiên u buồn nói.
Nhìn vẻ bi thương trên mặt hắn ta cảm thấy có chút tội lỗi. Ta chưa kịp nói gì thì hắn đã lại gần ta hai bước, ta ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người hắn. Hắn đã uống rượu sao?
Tần Dịch đứng ở bên cạnh ta nhìn về phía người bán kẹo hồ lô cách đó không xa.
“Lúc còn sống phụ vương hay mua kẹo hồ lô cho ta. Lúc đó ta đã lớn, không thích ăn nữa, thường cầm cắn một miếng rồi đặt xuống, giờ thì có muốn ăn cũng không còn ai mua cho nữa” Hắn nhìn về hướng đó mỉm cười đầy bi thương.
Điều này càng khiến ta cảm thấy khó chịu hơn. Nghĩ rằng mình là người khơi dậy nỗi đau của hắn, ta bước nhanh về phía người bán hàng và nói: “Đợi ở đây, đừng đi đâu cả, ta sẽ mua cho ngài” Một lúc sau, ta chạy thật nhanh về đưa kẹo hồ lô cho hắn.
“Thực ta còn một câu ta chưa nói” Hắn nhìn ta, trong mắt cảm xúc ngày càng mãnh liệt: “Phụ vương khi còn sống nói với ta rằng, ai là người thứ hai mua kẹo hồ lô cho ta thì hãy rước người đó về làm tức phụ.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chủ để thay đổi nhanh đến mức ta suýt đánh rơi chuỗi kẹo trên tay. Khi chuỗi kẹo lệch khỏi tay ta, Tần Dịch lấy nó, đưa lên miệng cắn một miếng.
“Nàng có muốn làm hoàng hậu của ta không?” Tần Dịch nhìn ta bằng ánh mắt nóng bỏng.
Ta sợ đến mức quay người bỏ chạy, về đến nhà vẫn còn choáng váng, không hiểu sao bỗng nhiên lại chuyển sang nói đến chuyện bàn hôn luận gả vậy.