Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-06-19 20:27:52
Lượt xem: 732
8.
“Hừ! Chỉ còn hai cái chức vị không thực quyền đỡ toàn gia bất tài vô dụng! Để ta xem các ngươi có thể đắc ý được bao lâu?” Trước khi yến hội bắt đầu, vị phu nhân Hộ bộ Thượng thư kia phải ngồi sau mẫu thân ta hai ba hàng nói.
Thân phận của bà ta lẽ ra không được ngồi ở đây. Nhưng bởi vì thân thiết với Bạch Tâm Nhu nên Sở Anh mới điều chỉnh vị trí ngồi của bà ta.
“Tiếng chó sủa ở đâu ấy nhỉ?” Mẫu thân ta thản nhiên nói, còn không thèm quay đầu lại nhưng vẫn khiến cho phu nhân Hộ bộ Thượng thư tức muốn lật bàn.
Nhìn thấy vậy, ta hoàn toàn yên tâm ngồi bên cạnh nhìn cung nữ chia thức ăn, còn lén lút giơ ngón tay cái lên với mẫu thân. Ta thật quá nông cạn, đã đánh giá thấp sức chiến đấu của mẫu thân mình rồi.
Chẳng mấy chốc, tiếng nhạc vang lên và yến hội bắt đầu.
Mọi người xung quang đều nịnh nọt Sở Anh và mẫu thân nàng ta, tâng bốc tài năng của Đại ca và Nhị ca nàng ta, trong lời nói đều có ý hạ thấp Vân gia ta để nâng Sở gia lên.
Sở Anh và mẫu thân nàng ta đắc ý đến mức không biết mình đang ở đâu.
Mẫu thân và ta phớt lờ những việc đang diễn ra xung quanh, chỉ tập trung vào bàn đồ ăn trước mặt.
“Mẫu thân, món tôm này không ngon bằng phụ thân làm.”
“Ta cũng thấy như thế” Mẫu thân gật đầu đồng ý.
Ta đang nói chuyện vui vẻ với mẫu thân thì bỗng có một giọng nói cắt ngang: “Vân Khanh, phụ thân và đại ca ngươi đã hơn mười ngày không thấy xuất hiện. Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”
“Nói năng cho tử tế!” Ta liếc người vừa lên tiếng, tỷ muội tốt của Sở Anh, Bạch Dung.
“Làm sao? Có miệng còn không cho người ta nói? Mẫu thân ngươi không phải cũng chỉ dựa vào một cái miệng để diễu võ giương oai đó sao? Trong kinh thành đã truyền khắp, phụ thân ngươi bệnh cũ tái phát nặng đến mức không còn sống được bao lâu nữa. Đại ca ngươi thì vừa phát sinh vụ án ác quỷ g..iết người đã cáo ốm ở nhà. Người ở Đại Lý Tự đều truyền là đại ca ngươi bị ác quỷ dọa sợ nên lấy cớ để ở nhà, bây giờ cũng không biết hồn đang nơi đâu?” Bạch Dung càng nói càng to, cuối cùng hả hê cười lớn.
Lời nói của nàng ta đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Nhiều người không thích nhà ta cũng đi theo chế giễu vài câu, đặc biệt người cười sung sướng nhất là phu nhân Hộ bộ Thượng thư .
Bạch Dung nói xong, đi tới trước mặt Sở Anh, rót cho nàng ta một ly rượu.
“Đại ca của nương nương là Phiêu Kỵ đại tướng quân, chinh chiến bên ngoài để bảo vệ quốc gia. Ngài ấy là anh hùng thực sự. Nhị ca của nương nương cai quản Đại Lý Tự, dũng cảm can trường đối mặt với vụ án ác quỷ g..iết người, thật đáng ngưỡng mộ. So với Vân gia một ổ già yếu, bệnh tật, ngốc nghếch giỏi hơn rất nhiều.”
“Dung nhi, đừng nặng lời” Sở Anh trách cứ Bạch Dung nhưng ánh mắt cùng với bàn tay đang tiếp ly rượu không nghĩ như thế.
Gia quyến của những đại thần khác hiểu ý mà bắt đầu chỉ trích gia đình ta. Mẫu thân im lặng lắng nghe, âm thầm ghi nhớ tất cả những người đã quở trách phụ thân và đại ca ta.
“Được rồi, mọi người về chỗ của mình đi.” Bạch Tâm Nhu đúng lúc ra tiếng và bước đến chỗ mẫu thân ta.
Bà ta thường giả vờ tốt bụng trước mặt người khác, hiện tại càng là cơ hội tốt cho bà ta thể hiện.
“La tỷ tỷ, chúng ta đã tranh đấu nhiều năm như vậy, dù là ta đã thắng nhưng cũng không ngờ nhà tỷ lại rơi vào hoàn cảnh thảm hại như vậy, ta đối với tỷ đã sớm không có ý kiến gì, hiện ta thực đồng cảm với tỷ, chỉ ước ta có thể chịu đựng khổ đau thay tỷ.” Bạch Tâm Nhu cầm khăn xoa giọt nước mắt không tồn tại, an ủi mẫu thân ta.
“Ngươi thực sự muốn chịu đựng thay ta à?” Mẫu thân hỏi ẩn ý.
“Ta muốn vậy nhưng ông trời sẽ không cho phép. Ông trời có mắt, biết rõ ai tốt ai xấu. Kẻ xấu sẽ bị trừng phạt. Phu quân thì không còn nhiều thời gian sống, nhi tử thì ngu ngốc. Đây có phải là báo ứng không, La tỷ tỷ?” Bạch Tâm Nhu dùng khăn che đi khóe miệng đang nhếch lên, đắc ý nói với mẫu thân ta.
Mẫu thân ta cũng cười: “Ta cũng tin ông trời có mắt. Đêm nay ta sẽ về bày tỏ lòng thành kính với người.”
Nụ cười trên môi Bạch Tâm Nhu cứng lại, bà ta nhìn mẫu thân ta với vẻ khó tin: “Ngươi bị điên rồi à?”
Ngay khi bà ta vừa thốt ra lời này, gia quyến của các đại thần lập tức quay lại nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/phan-4.html.]
“Không, ngươi mới là người phát điên” Khóe miệng mẫu thân ta nhếch lên.
Mẫu thân ta vừa dứt lời thì một tên thái giám hổn hển chạy vào: “Nương nương, nhanh gọi Thái y! Đại tướng quân Sở Phong bị ngã ở ngoài thành, sống c..hết không rõ, vừa bị thị vệ ở cổng thành khiêng vào cung.”
Vừa dứt lời, đằng sau lại chạy vào một gã sai vặt: “Phu nhân, người nhanh về nhà đi! Sở Kiệt thiếu gia đang đi tra án thì bị ngất xỉu, khi tỉnh lại thì gặp ai cũng gọi là cha, lão gia sắp bị tức c..hết rồi!”
9.
“Các ngươi đang nói cái gì vậy?” Bạch Tâm Nhu không dám tin mà chạy về phía bọn họ.
“Sở Phong tướng quân bị thương nặng, vừa được mang vào cung, cần được Thái y cứu giúp ngay lập tức, nếu không có thể sẽ mất mạng.” Thái giám hít một hơi rồi vội vàng nói.
“Phu nhân, nhị thiếu gia hình như là quá sợ hãi mà biến ngốc. Ngài…”
“Câm miệng!”
Gã sai vặt chưa kịp nói xong đã bị Bạch Tâm Nhu tát một cái. Lực đánh không hề nhẹ mặt gã sai vặt lập tức đỏ tấy và sưng vù lên.
“Ăn nói bậy bạ, không có chút gia giáo của Sở gia!” Bạch Tâm Nhu tức giận chỉ vào gã sai vặt quát ầm lên.
Gã sai vặt vội vàng che mặt quỳ xuống nhận lỗi: “Tiểu nhân không biết nói chuyện, tiểu nhân đáng c..hết, phu nhân mau mau về nhà xem, thiếu gia ngất xỉu, lão gia cũng bị dọa sợ”
Nghe xong sắc mặt của Bạch Tâm Nhu cũng khá hơn một chút. Bà ta quay người nhìn Sở Anh đang vội vã đi về phía mình: “Anh nhi…”
“Mẫu thân yên tâm, nữ nhi sẽ để ý đại ca. Sẽ không có chuyện gì đâu, nếu huynh ấy có chuyện ta sẽ để cả Thái y viện chôn cùng” Sở Anh nắm tay Bạch Tâm Nhu nói.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Bạch Tâm Nhu yên tâm, vỗ nhẹ vào vai Sở Anh. Mắt ngậm nước quay người chuẩn bị rời đi cũng gã sai vặt. Nhưng lại nhìn thấy ta và mẫu thân không để ý đến ai vẫn ăn ăn uống uống.
“La Vân Cẩm!” Bà ta nghiến răng gọi mẫu thân ta.
"Ai? Ai gọi ta đấy?"
Mẫu thân ta nhìn quanh một lúc lâu mới quay lại nhìn Bạch Tâm Nhu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi vẫn chưa đi? Không phải nhi tử ngươi ngất xỉu sao? Sao còn không nhanh chân về nhà đi? Gọi ta làm gì?”
“Ngươi!” Bạch Tâm Nhu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó nói: “Nhi tử của ta bị thương vì đất nước, ngã ở ngoài thành, sống c..hết không rõ được đưa vào cung. Ngươi không chỉ là trưởng bối mà còn là một phu nhân tướng quân sao lại vô lương tâm như vậy? Đối với người cống hiến cho đất nước như nhi tử của ta không một chút quan tâm, vẫn còn mặt mũi ngồi ở đây ăn uống?” Bạch Tâm Nhu nói một hơi, tức giận đến mức muốn ngất đi.
Phu nhân Hộ bộ Thượng thư và một số người có mối quan hệ tốt với Bạch Tâm Nhu cũng nhân dịp này mà chỉ trích mẫu thân ta, mặt mũi tràn đầy nịnh bợ xả giận cho Bạch Tâm Nhu.
“Ồ, ngươi xác định người ngã ở ngoài thành rồi được đưa vào cung thực sự là Sở Phong, nhi tử của ngươi sao? Hắn không phải được bệ hạ phái đi trấn thủ biên quan sao? Ta có nhớ nhầm không nhỉ? Không có lệnh truyền triệu, tự ý trở về kinh thành, đây đào ngũ, phải bị tử hình” Mẫu thân ta nhìn Bạch Tâm Nhu, giọng nói bình thản nhưng từng câu từng chữ như đ.â.m vào tim.
Bạch Tâm Nhu đột nhiên mở to hai mắt.
Bà ta nghiêng người nắm lấy cổ áo thái giám truyền tin: "Ngươi thấy rõ người được đưa vào cung chính là nhi tử của ta, Sở Phong sao?”
“Không thể sai được ạ. Thủ lĩnh đội thị vệ cửa thành là bạn từ nhỏ của tướng quân Sở Phong, hằn vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là Sở tướng quân” Thân thể Bạch Tâm Nhu run lên, sau đó lập tức ngất đi…
Sở Anh vội vàng đỡ lấy bà ta, lệnh cho ma ma bên canh nhanh chóng đi mời Thái y.
Yến hội cứ như thế mà kết thúc.
Khi rời khỏi Ngự hoa viên, ta cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm mình. Quay người lại, ta thoáng thấy ánh mắt oán hận của Sở Anh.