Hãy lắng nghe anh - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-23 13:43:49
Lượt xem: 167
Ngôn Hành đi công tác, nhà đã lâu không vắng vẻ như vậy, tôi khó mà thích ứng được.
Buổi tối call video, Ngôn Hành vẫn nói chuyện như thường lệ.
"Đừng nhốt mình trong phòng vẽ vời suốt ngày. Hãy tranh thử thời gian ra ngoài đi dạo đi. Anh sẽ gọi đồ ăn cho em. Nhớ ăn đúng giờ. Ngoài ra, hãy gửi thêm tin nhắn cho anh nhé."
Tôi gật đầu liên tục để tỏ ra mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Ngày thứ hai Ngôn Hành đi công tác, tôi được mẹ Ngôn đón về nhà cũ.
Không có cảnh tượng khó xử như tôi tưởng tượng. Bố mẹ của Ngôn Hành đối xử rất tốt với tôi và họ chưa bao giờ đề cập đến điều gì khiến tôi không thể nói.
Ngôn Hành bị lệch múi giờ nên mãi đến tối nên anh ấy mới liên lạc với tôi.
Tôi nằm trên giường và call video với anh ấy.
"Anh bảo bố mẹ đưa em về, em ở một mình anh không yên tâm, bố mẹ có làm khó em không?"
Tôi lắc đầu và nói: "Không."
Họ chỉ khuyên tôi nên sinh con.
Tôi lưỡng lự một lúc rồi kể cho anh nghe chuyện đó.
Ngôn Hành nhìn khuôn miệng tôi, lập tức cau mày.
"Em không cần nghe họ nói, mấy ngày nữa anh sẽ về, em ở nhà chờ anh."
Ngôn Tinh Tinh có mối quan hệ nảy lửa với sinh viên đại học và chuyển ra ngoài sống.
Cô nàng biết tôi đang ở nhà cũ nên vội về ngay trong đêm.
"Chị dâu!"
Cô nàng ôm lấy tôi và nói với tôi:
"Bố mẹ mình hình như đã thay đổi rồi, đã lâu rồi họ không ép mình đi xem mắt. Anh trai mình thật lợi hại! Nhân tiện, anh trai mình đối xử với cậu có tốt không?"
[Rất tốt. ]
Tôi gõ hai chữ này một cách chắc chắn.
Ngôn Hành về sớm hơn hai ngày, cơ thể mệt mỏi đưa tôi về nhà.
Tôi đưa anh đi cúng bố mẹ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hay-lang-nghe-anh/chuong-10.html.]
Anh ấy đã nói rất nhiều trước mặt họ, hứa hẹn rất nhiều điều.
Anh ấy thậm chí còn biết tôi đang nghĩ gì và nói ra phần của tôi.
Tôi nhìn ảnh bố mẹ tôi trên bia mộ, mắt tôi đỏ hoe.
Họ sẽ không cảm thấy Ngôn Hành dài dòng, ngược lại, họ nhất định rất vui mừng.
Ngôn Hành ôm bả vai tôi dắt đi rồi lên xe, tôi chợt nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng chữ:
Thiết Mộc Lan
“Chúng ta sinh con nhé?”
Ngôn Hành đang thắt dây an toàn cho tôi, nghe vậy, anh sửng sốt nhìn tôi một lúc, không nhịn được hỏi: “Bố mẹ anh ép em à?”
"Không, là do em muốn."
Ngôn Hành cau mày, không biết có nên tin hay không, trên đường về vẫn giữ im lặng.
Tôi mím môi và hiểu ra điều gì đó.
Anh ấy không muốn có con.
Sau một thời gian dài xa cách, Ngôn Hành nhất quyết muốn dùng một chiếc ô nhỏ để che.
"Sao lại thất thần thế? Chẳng lẽ là vì đứa bé sao?"
Tôi tỉnh táo lại và đẩy anh ấy ra khỏi người tôi.
Anh nhìn thấy tâm trạng khó xử của tôi, ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành tôi: “Chúng ta mới trải qua thế giới của hai người có mấy ngày thôi, em đừng vội, có thể đợi mấy năm nữa rồi hẵng sinh con, được không?”
Tôi ngước mắt lên nhìn anh ấy và rồi nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Chúng tôi đã có một tình yêu chớp nhoáng và một cuộc hôn nhân chóng vánh, và thực ra từ lúc gặp nhau cho đến nay cũng không được bao lâu.
Nhưng tại sao, tôi luôn có cảm giác như đã lâu lắm rồi nhỉ?
Tôi mở miệng và đặt câu hỏi.
Ngôn Hành cười nói: “Bánh răng thời gian chậm rãi quay, để em có thể cảm nhận được hạnh phúc.”
Anh ôm tay tôi vào lòng.
"Một đời rất dài, trái tim này sẽ luôn thuộc về em, sẽ luôn yêu em, em có thể từ từ cảm nhận."
Tôi lặng lẽ áp tai vào ngực anh và dùng đốt ngón tay gõ vào nhịp tim anh. Dường như đó cũng là nhịp tim của tôi.