Hãy lắng nghe anh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-23 13:28:24
Lượt xem: 343
Tôi không quan tâm đến cái gọi là lòng hiếu khách, tôi chỉ muốn trốn tránh.
Tôi bị mất giọng ngoài ý muốn khi còn nhỏ, bạn bè sau lưng gọi tôi là con nhỏ bị câm hại ch*t bố mẹ, trước mặt thì tỏ ra thiện lương, đau lòng giùm tôi.
Từ đó tôi luôn thích giấu mình, không muốn kết bạn và dần mất liên lạc với những người bạn cũ.
Gặp được Ngôn Tinh Tinh cũng là ngoài ý muốn.
Ba tháng trước, tôi nhìn thấy Ngôn Tinh Tinh trong quán cà phê đang xấu hổ vì không có tiền để trả nên tôi đã trả tiền thay cho cô nàng không chút do dự.
Ngôn Tinh Tinh rất biết ơn tôi và liên tục nói rằng sẽ trả ơn tôi.
Tuy nhiên, cô không có tiền và đáng thương hỏi tôi có thể thu nhận cô nàng vào ở nhờ không.
Vì để tôi yên tâm, cô còn cho tôi xem CMND và nói sẽ trả lại số tiền khi tìm được việc làm.
Lần đầu tiên tôi gặp một cô gái xinh đẹp và trong sáng như vậy, cô nàng như một tia sáng, tôi không nỡ nhìn cô sống ngoài đường nên mềm lòng đưa cô về nhà.
Thời gian lưu trú này kéo dài trong ba tháng.
Có lẽ vì gia thế vào hàng thượng lưu nên cô nàng không bao giờ tìm được công việc ưng ý, vì vậy chỉ có thể sống dựa vào tôi.
Thời gian trôi qua, cô nàng cảm thấy có lỗi với tôi và đưa tôi đi tìm anh trai cô.
Hôm qua sau khi nhận được thẻ ngân hàng, cô nàng liền chuyển tiền thuê nhà và tiền ăn uống cho tôi, tôi cũng không từ chối.
Đây có thể là một trong những nguyên nhân khiến anh trai cô hiểu lầm rằng tôi có ý đồ khác.
"Anh? Tại sao anh lại ở đây?"
Giọng nói toát lên khó tin của Ngôn Tinh Tinh từ bên ngoài truyền đến, tôi không có đi ra ngoài mà dỏng tai lên cẩn thận lắng nghe.
Thiết Mộc Lan
"Hôm qua em đã hứa với anh điều gì? Về nhà với anh!"
Giọng điệu của Ngôn Hành nghiêm nghị, không có chút ấm áp nào, gần giống như đang ra lệnh.
Không quan tâm chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, tôi bình tĩnh lại và tập trung vẽ tranh.
Không lâu sau, Ngôn Tinh Tinh mang theo hành lý đến chỗ tôi để chào tạm biệt.
"Nghe này, khi nào có thời gian mình sẽ lại đến chơi với cậu."
Tôi cười khẽ rồi dẫn cô nàng đến cửa, nhìn cô và người đàn ông bước vào thang máy, nụ cười trên mặt tôi dần nhạt đi.
Bên tai không còn tiếng nói huyên thuyên của Ngôn Tinh Tinh nữa, không khí trở nên lạnh lẽo và vắng lặng.
May mắn thay, tôi đã quen với bầu không khí này.
Sau khi Ngôn Tinh Tinh rời đi chưa đầy một tuần, truyện tranh của tôi đã hoàn thành trước thời hạn, biên tập viên rất hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hay-lang-nghe-anh/chuong-4.html.]
"Nhân dịp cô đã bán bản quyền cuốn truyện tranh gần đây nhất của mình. Đặt lịch hẹn đi, tôi sẽ ký hợp đồng thêm với cô."
Tôi hẹn gặp biên tập viên ở quán cà phê nơi tôi gặp Ngôn Tinh Tinh lần đầu. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi vẫn còn bàng hoàng.
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Ngôn Tinh Tinh vẫn liên lạc với tôi, nhưng tôi đã quên mất cách giao tiếp tình cảm với bạn bè và không mấy tỏ ra nhiệt tình.
Dần dần, cô nàng hiếm khi gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi vui vẻ chấp nhận kết quả này và để nó chìm vào dĩ vãng.
Biên tập viên biết tôi không thể nói nên đã trực tiếp cho tôi xem hợp đồng và giải thích tình hình mua bán bản quyền.
Tôi không hề e ngại mà ký luôn.
Biên tập viên cất hợp đồng đi và quan tâm hỏi: "Cô có ý tưởng gì cho bộ truyện tranh tiếp theo không?"
Tôi lắc đầu gõ chữ gửi cho anh ta.
[Tôi dự định ra ngoài sưu tầm phong cảnh và tìm cảm hứng. ]
Biên tập viên nhìn tin nhắn của tôi và nói: "Nghỉ ngơi một chút là một ý kiến hay. Nếu cô có ý kiến gì, cô có thể nói với tôi."
Tôi thích đi du lịch một mình. Tôi đã đến nhiều nơi trong nhiều năm và đánh giá cao vẻ đẹp của thiên nhiên.
Lần này tôi sẽ đi ngắm cực quang.
Một ngày trước khi khởi hành, Ngôn Tinh Tinh gửi tin nhắn.
[Mình đã đúng! Anh trai mình thực sự thích cậu! ]
Tôi cau mày bối rối, cô nàng đã đi đến kết luận này từ đâu vậy?
Vừa định hỏi thì tin nhắn của cô nàng đã tới.
[Hôm đó sau khi đưa mình về nhà, anh trai mình đi công tác luôn, ngay khi anh ấy quay lại, anh ấy đã đến gặp mình và hỏi tại sao cậu không thể nói chuyện. Anh ấy có thể giúp tìm bác sĩ hay gì đó không! Mình một mực giữ im lặng không khai gì cả! ]
Tôi im lặng một lúc. Cô nàng cũng đâu biết nên tất nhiên không thể trả lời được là phải.
Tôi nhớ đó là một ngày cuối tuần đầy nắng, tôi quấy rầy bố mẹ và bảo họ dẫn tôi đi chơi ở thành phố bên cạnh. Hai người rất cưng chiều tôi nên thu dọn đồ đạc rồi đưa tôi đi.
Đang đi trên đường cao tốc thì bất ngờ xảy ra một vụ tai nạn, xe tải lớn mất lái gây ra hàng loạt vụ va chạm từ phía sau khiến 11 ô tô đ.â.m vào nhau, có 2 người thiệt mạng và 8 người khác bị thương nhẹ.
Có người trên mạng bình luận: [Thật may mắn khi chỉ có hai người thiệt mạng trong vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng như vậy. ]
May mắn sao? Không hề!
Điều vô cùng bất hạnh là hai người thiệt mạng ở đây chính là bố mẹ thân yêu của tôi. Tôi ngồi ở ghế sau và được mẹ che chở trong vòng tay nên bị thương nhẹ nhưng lại bị mất giọng.
Bác sĩ nói do tôi bị sợ hãi và có vấn đề về tâm lý.