Hãy lắng nghe anh - Ngoại truyện 3- Ngôn Hành
Cập nhật lúc: 2024-07-23 13:55:35
Lượt xem: 228
Tôi sợ cô ấy bị bắt nạt, tôi cũng sợ cô ấy đuổi tôi ra ngoài nên vội vàng ôm cô ấy vào lòng dỗ dành.
Khoảnh khắc cô ấy chủ động ôm tôi, tôi cảm thấy mặt trời đang mọc trong lòng mình. Có phải …tôi có cơ hội theo đuổi hạnh phúc không?
Tôi không thể đợi lâu hơn nữa và hỏi cô ấy có muốn hẹn hò với tôi không.
Cô ấy không lên tiếng mà nhẹ nhàng gật đầu, vùi đầu vào n.g.ự.c tôi.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, tôi lại quá sung sướng mà quên mất chuyện ở cơ quan, ở nhà mà chuyên tâm sống chung với cô ấy, thỉnh thoảng dành thời gian giải quyết việc nhà họ Đường.
Mãi cho đến khi Ngôn Tinh Tinh tìm đến trước cửa nhà, tôi mới cảm thấy có một số việc cần phải giải quyết thỏa đáng, nếu không sẽ gặp rắc rối không hồi hết.
Trước khi về, vì muốn trói buộc Chu Thính Thính bên mình suốt đời nên tôi đã cầu hôn.
Sau khi nhận được giấy chứng nhận vào ngày hôm sau, tôi công khai mang theo giấy đăng ký kết hôn về nhà, nhẹ nhàng đặt trước mặt bố mẹ và nói chuyện với họ một cách nghiêm túc.
Thỏa thuận đã xong, công ty vẫn đang đợi tôi quay về nên họ không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp trong im lặng.
Sau khi chấp nhận số phận, họ thường ra lệnh:
"Bây giờ đã kết hôn, trong vòng hai năm nữa nên tranh thủ thời gian sinh con đi. Con của chị họ con đã ba tuổi rồi đấy, trong nhà náo nhiệt biết bao."
Tôi coi như không nghe thấy gì mà trực tiếp rời đi, quay lại nấu ăn cho Chu Thính Thính.
Đêm tân hôn, âm thanh của cô rất êm tai.
Tôi tôn trọng mong muốn không tìm bác sĩ của cô ấy, nhưng tôi thường không kiềm chế được mà muốn nghe âm thanh vô cùng nhẹ nhàng đó.
Tôi đi công tác, Ngôn Tinh Tinh đang bận ve vãn với bạn trai, cũng không biết nấu ăn. Tôi không yên tâm khi giao Chu Thính Thính cho con nhỏ đó, nên sau khi bố mẹ tôi hứa không bắt nạt người, tôi mới bảo mẹ đưa cô ấy về nhà.
Bố mẹ tôi không bắt nạt cô ấy nhưng họ lại giục sinh.
Không thể giục được tôi, nên mới chuyển sang Chu Thính Thính, có phải vì cô ấy có tính tình ôn hòa, không biết cách phản kháng không?
Cô ấy không biết cách từ chối nên tôi chỉ có thể lựa chọn thay cô ấy, tỏ ra không đồng tình với yêu cầu của bố mẹ.
Không biết tại sao nhưng sau khi kết hôn, tôi cực kỳ dính người, tôi sẽ hoảng sợ khi không nhìn thấy cô ấy trong vài giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hay-lang-nghe-anh/ngoai-truyen-3-ngon-hanh.html.]
Chống đỡ được nửa năm, tôi vẫn quyết định đưa cô ấy đến cơ quan.
Tôi đã lên kế hoạch cho đám cưới của mình và muốn tạo cho cô ấy một điều bất ngờ, nhưng Ngôn Tinh Tinh như bị mù mà làm xáo trộn hết mọi thứ lên.
Tôi quyết định sinh con vì ngày hôm đó khi tôi tắm xong, tôi nhìn thấy Chu Thính Thính cầm điện thoại di động trên tay với đôi mắt cong cong.
Trong thời kỳ mang thai, tôi thường nằm cạnh bụng cô ấy và kể chuyện trước khi đi ngủ để dỗ cô ấy ngủ, cũng như là dỗ đứa bé trong bụng, mong đứa bé bớt quấy đạp.
Hôm đó, cô ấy đột nhiên kéo tôi lại và yêu cầu tôi nhìn cô ấy.
"Tìm bác sĩ cho em đi! Khi đứa bé ra đời, em phải dạy thằng bé nói!"
Hốc mắt tôi bất giác nóng lên, tôi ôm cô ấy vào lòng và đáp lại.
Tôi luôn tôn trọng mong muốn của cô ấy nên ngày hôm sau tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện và nhận được số chuyên gia có thẩm quyền nhất.
Bác sĩ cho biết tình huống của cô rất lạc quan, chủ yếu là cô phải tự lực mà tình nguyện lên tiếng, vượt qua tâm lý của chính mình rồi cố gắng để phát ra âm thanh.
Thiết Mộc Lan
Ban đầu có một số điều khó khăn nhưng làm mẹ là một khởi đầu mới và chỉ trong vòng ba tháng, cô đã có thể nói chuyện trôi chảy.
Đêm đó, cô ấy nằm trên vai tôi, chợt gọi một cái tên:
"Ngôn Diệc Thần."
Thật nhẹ, nhưng tôi vẫn nghe rõ từng từ.
Những âm thanh khác nhau phát ra vào một thời điểm nhất định, mỗi âm thanh đều có sức hấp dẫn riêng.
Tay tôi hơi run, tôi giả vờ bình tĩnh chạm vào tóc cô ấy, thấp giọng hỏi: “Đó là tên thằng bé phải không?”
Cô mở miệng và cố gắng nói, "Vâng."
"Nghe hay quá."
Tên thằng bé đã hay, giọng nói của cô ấy còn hay hơn.