Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HÃY YÊU EM THẬT LÒNG - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2024-09-10 00:22:55
Lượt xem: 1,849

8

 

Ban đầu, Tống Thời Việt không muốn nói cho tôi biết.

 

Nhưng sau nhiều lần tôi hỏi, cậu ấy miễn cưỡng tiết lộ vài cái tên.

 

Tôi có ấn tượng với họ, đều là những người từng tỏ ra thiện cảm với tôi.

 

Trước đây, Tống Thời Việt luôn bênh vực tôi khi người khác chê tôi béo.

 

Giờ đến lượt tôi phải làm điều gì đó cho cậu ấy.

 

Tôi tìm những cậu nam sinh đó và từ chối họ một cách thẳng thắn lần nữa, đồng thời cảnh cáo nếu họ tiếp tục tung tin đồn thì tôi sẽ báo cảnh sát.

 

Khi Tống Thời Việt biết chuyện, cậu ấy chống tay lên trán, che mắt, đôi vai khẽ run rẩy trong im lặng một lúc lâu.

 

Tôi đoán rằng cậu ấy đã khóc vì tủi thân.

 

Tôi vỗ nhẹ lên vai cậu ấy, an ủi: "Từ giờ sẽ không ai nói xấu cậu nữa đâu, đừng sợ nhé."

 

Bờ vai của cậu ấy run rẩy càng mạnh hơn.

 

Tôi suy đoán một cách hợp lý:

 

Tống Thời Việt đã bị cảm động.

 

—-

 

Cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc, không có thêm chuyện phiền phức nào xảy ra.

 

Điều duy nhất khiến mọi người bàn tán trước kỳ thi là việc Lục Chước và Đinh Viên chia tay.

 

Trưa hôm đó, khi tôi và Tống Thời Việt đang đi phía trước, đằng sau vang lên giọng của ủy viên thể dục an ủi:

 

"Anh Chước, đừng buồn nữa, người sau sẽ tốt hơn thôi."

 

Lục Chước từ tốn bước qua tôi. Khi lướt qua, ánh mắt cậu ấy nhìn về một nơi xa xăm, rồi lạnh nhạt nói:

 

"Tôi buồn cái gì chứ?"

 

"Thật ra tôi cũng chưa từng thích cô ta."

 

Tống Thời Việt đột nhiên giơ tay, chỉ về phía sân trường phía trước, khẽ nhếch môi một cách vô cảm.

 

"Cậu bạn cùng bàn."

 

"Hình như có con ch.ó nào đang sủa."

 

—----

 

Sau khi thi xong, tôi kiểm tra lại đáp án, có vẻ tôi làm bài tốt hơn mong đợi.

 

Ngày hôm sau khi có điểm, cô chủ nhiệm nhờ lớp trưởng tổ chức buổi tiệc chia tay cuối cùng.

 

Lúc tôi đến nhà hàng, tôi gặp Lục Chước đứng tựa vào cây, trong tay có điếu thuốc lập lòe ánh đỏ.

 

Ánh mắt sâu thẳm của cậu ta dừng lại trên người tôi, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

 

Tôi vờ như không thấy, định vòng qua để vào trong.

 

Lục Chước bất ngờ túm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lại gần, lưng tôi đập vào n.g.ự.c cậu ta.

 

"Cậu có bệnh à?"

 

Tôi giơ tay lên định đánh cậu ta, nhưng Lục Chước chẳng thèm nhìn mà nhanh chóng giữ lấy tay tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hay-yeu-em-that-long/chuong-8.html.]

 

Cậu ta cúi xuống nhìn tôi, môi khẽ nhếch cười, nhưng không vui.

 

"Có phải cho dù bây giờ tôi cầu xin thế nào, cậu cũng không cho tôi cơ hội đúng không?"

 

Tôi tránh ánh mắt cậu ta, đáp:

 

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

 

"Đừng giả vờ."

 

Lục Chước mỉm cười:

 

"Cậu hiểu mà."

 

Cậu ta nắm cằm tôi, quay mặt tôi lại đối diện với cậu ta.

 

"Cậu biết tôi nói tôi không thích Đinh Viên là cố ý nói cho cậu nghe."

 

Tôi im lặng, không còn giãy giụa nữa.

 

Sau một lúc lâu, tôi bình tĩnh nhìn lại anh ta.

 

"Đúng, tôi biết."

 

"Tôi không chỉ biết điều đó, tôi còn biết cậu thích tôi từ rất lâu rồi."

 

"Nếu không, tôi đã không dại dột mà tỏ tình với cậu."

 

—---

 

Lần đầu tiên tôi giảm cân, tôi đã giấu mọi người và tự mình thực hiện.

 

Tôi nhịn ăn không lành mạnh, từ bỏ xe buýt, đi bộ đến trường để giảm cân nhanh nhất có thể, hy vọng mặc chiếc váy mà tôi yêu thích từ lâu và tỏ tình với Lục Chước.

 

Nhưng cậu ấy đã nhận ra khuôn mặt tôi tái nhợt bất thường, và tôi luôn ôm bụng.

 

Khi chuẩn bị đi chơi bóng rổ với ủy viên thể dục và đám bạn, cậu ấy dừng lại, cau mày hỏi tôi:

 

"Đến tháng à?"

 

Tôi lắc đầu, cố gắng trả lời qua loa:

 

"Không có gì đâu, một lát là hết thôi."

 

Lục Chước không chịu bỏ qua, khăng khăng đòi đưa tôi đến bệnh viện. Tôi đành phải nói với cậu rằng có thể là do tôi nhịn ăn.

 

Cậu ta càng cau mày hơn.

 

Lục Chước lấy cớ đưa tôi đi khám bệnh để xin nghỉ và dẫn tôi đi ăn.

 

Cậu ấy nắm tay tôi, đi phía trước, cười lạnh:

 

"Cậu quan tâm ánh mắt người khác đến vậy sao?"

 

"Thà nhịn đói đến c.h.ế.t còn hơn à?"

 

Tôi đói đến nỗi đầu óc quay cuồng, không nghe rõ cậu ta đang nói gì.

 

Chỉ vô thức gật đầu:

 

"Đúng vậy."

 

Lục Chước tức giận, siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

Loading...