[Hệ liệt] NHƯ Ý HÀNG MA - HỒ LY QUYẾN RŨ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-31 19:26:24
Lượt xem: 158
Người phụ nữ dang hai cánh tay như hoa sen ôm lấy cổ hắn.
Hai người hôn nhau say đắm.
Tôi: "..."
Đột nhiên làm chuyện 18+ vậy
Tưởng Thiếu Thiên giơ điện thoại lên trước mặt tôi, sau đó chỉ vào người phụ nữ đang nằm trên giường.
Tôi đọc rõ ràng dòng chữ trên điện thoại: Giang Thịnh Lam, chủ tịch công ty giải trí Ngàn Tinh, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tính cách mạnh mẽ. Ba năm trước, nhóm nhạc nam Meteor đã ra mắt thành công, Giang Thịnh Lam đã có con mắt tinh tường ký hợp đồng với toàn bộ nhóm nhạc nam, kiếm được rất nhiều tiền.
Công ty giải trí Ngàn Tinh đã được niêm yết thành công cách đây một năm, với thế lực rất lớn, nữ chủ tịch trẻ Giang Thịnh Lam đã trở thành một nhân vật mới nổi, chạm tay vào là nóng trong giới kinh doanh.
Đầu óc tôi hơi bối rối, phải chăng điều này đã xảy ra với một cảnh giao dịch mờ ám nào đó?
Tuy nhiên, Tống Du là một con yêu quái!
Hắn thế mà cam tâm tình nguyện bị sử dụng quy tắc?
Hay bởi một con người?
Điều đó thật quá đáng... và không cần thiết!
Bên đó mọi chuyện dần dần tốt hơn, những âm thanh xấu hổ không ngừng phát ra, lỗ tai Tưởng Thiếu Thiên đỏ bừng, xấu hổ cười toe toét.
"Hức." Cậu ấy phấn khích đến nỗi nấc lên…
7.
Tống Du bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, tôi kéo Tưởng Thiếu Thiên lại.
"A Du..." Giang Thịnh Lam vươn tay kéo cổ áo hắn.
Tống Du ngoan ngoãn cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, sau đó thổi một hơi vào mặt cô.
Giang Thịnh Lam dần dần mất đi ý thức.
Tính tình của Tống Du lập tức thay đổi, hắn chậm rãi chỉnh sửa quần áo rồi xuống giường.
“Tôi đã bảo các người đừng xen vào chuyện của người khác.”
Hắn từng bước một đi về phía phòng thay đồ.
Tôi chặn Tưởng Thiếu Thiên ở phía sau, nhanh chóng dùng tay tạo ấn: "Lát nữa tôi sẽ ném Hỏa Lôi ấn ra ngoài, cậu hãy tìm cơ hội chạy trốn!"
Tưởng Thiếu Thiên rất tự giác: "Được rồi! Tôi sẽ không cản trở cô!"
Tống Du dừng lại ở bên ngoài tấm rèm, một ngón tay mảnh khảnh đưa vào, chậm rãi vén tấm rèm lên.
Để lộ một chút sang trọng.
Trên tay hoả lôi ấn đã hình thành, đập nó ra.
Tưởng Thiếu Thiên lập tức chạy ra ngoài.
Tống Du giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy hỏa lôi ấn nghiền nát nó thành từng mảnh.
Tay còn lại cực nhanh bóp cổ Tưởng Thiếu Thiên.
Tôi: "..."
Con yêu quái này là cái quái gì vậy!
Khuôn mặt quyến rũ của Tống Du lúc này trông có vẻ hơi đáng sợ.
Hắn ta giật giật khóe miệng ném Tưởng Thiếu Thiên về phía tôi.
Một viên đạn đại bác hình người b.ắ.n thẳng vào tôi.
"F*ck!" Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Tưởng Thiếu Thiên, cậu phải giảm cân!"
Tưởng Thiếu Thiên hét lên: "Nếu tôi còn sống -"
Quán tính khiến chúng tôi va vào kệ phía sau.
Cơn đau tưởng tượng đã không đến, chiếc kệ biến thành hư vô ngay khi chúng tôi chạm vào.
Đây là... thuật che mắt.
Đôi mắt tôi mở to, cơ thể xuyên qua một rào cản dường như vô hình và rơi vào một không gian đặc biệt.
Sau khi rơi từ độ cao hơn mười mét, tấm long bài trên n.g.ự.c tôi phát ra một luồng ánh sáng nóng bỏng bao bọc lấy tôi khiến tôi tiếp đất vững chắc trên mặt đất.
Tôi đưa tay chạm vào tấm lòng bài, thở hổn hển: “Cám ơn chồng.”
“A…” Tưởng Thiếu Thiên ngay sau lưng ngã xuống đất, hồi lâu không đứng dậy được.
“Đây là đâu…”
Tôi đứng dậy, nhìn quanh lối vào hang động như mê cung, vẻ mặt có chút phức tạp.
"Nếu tôi đoán không sai, đây chính là yêu giới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/he-liet-nhu-y-hang-ma-ho-ly-quyen-ru/chuong-4.html.]
Tưởng Thiếu Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta: "Cô nói cái gì??”
8.
Từ xa xưa đến nay, khi bắt những yêu quái có tu vi cao và pháp lực mạnh mẽ, hiếm có một phục yêu sư nào hành động một mình.
Không có lý do nào khác, những con yêu quái đó sẽ tu luyện một cõi của riêng mình, ở cõi này, dù là ai cũng chỉ có thể phát huy được một nửa sức mạnh của mình.
Bản thân con yêu quái nhận được phần phép thuật và gần như bất khả chiến bại.
Một khi phục yêu sư một mình tiến vào yêu giới, sẽ thập tử nhất sinh.
Sắc mặt Tưởng Thiếu Thiên tái nhợt:
"Hôm nay chúng ta phải c.h.ế.t ở đây."
Tôi đưa tay kéo hắn lên khỏi mặt đất: "Đừng nói những lời buồn bã như vậy."
Tuy nhiên, theo ý kiến của tôi, tu vi của hồ ly tuy không hề yếu, nhưng còn chưa đến mức tu luyện yêu giới."
"Yêu giới này có lẽ không khó phá vỡ như chúng ta tưởng tượng."
Tưởng Thiếu Thiên sau khi bình tĩnh lại, tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh tôi.
“Chị Như Ý, cô có biện pháp sao?”
“Không có biện pháp, chúng ta thử một lần xem.”
Tôi nhìn của động phức tạp trước mắt: “Tôi nghi ngờ hồ ly đã đặt một vật để hấp thu tin lực ở yêu giới này.”
"Dùng tín lực vững chắc để hỗ trợ yêu giới này, dùng yêu giới này để bảo vệ vật đó."
Tưởng Thiếu Thiên: "Tôi hiểu rồi!"
“Chỉ cần tìm ra vật bảo vệ là có thể phá hủy yêu giới!"
Tôi nhìn cậu ta: "Nơi này có quá nhiều cửa, hai người quá chậm, chúng ta phải hành động một mình, cậu..."
Cậu ta vỗ nhẹ vào ba lô của mình: "Chị Như Ý, đừng lo lắng, gia đình tôi đã cho tôi một ít pháp bảo để cứu mạng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Tôi gật đầu, sau khi cảnh báo cậu ta thêm vài lần nữa, mỗi người chúng tôi đi về phía cửa hang động...
Yêu giới không có ánh sáng, trời tối đen và xung quanh im lặng.
Tôi thi triển thuật Tìm Quang Quyết hang động ngay lập tức được chiếu sáng.
Chạm vào bức tường đá, tôi từng bước khám phá độ sâu.
Con đường tối tăm dường như không có điểm kết thúc.
Thành thật mà nói, hoàn cảnh này làm người khác rất thất vọng.
Tôi bình tĩnh lại và đi vòng qua góc cua trước mặt.
"A!" Một bóng người đột nhiên lao ra, kêu lên một tiếng.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi giật mình, vô thức giơ tay đánh vào.
“Chị Như Ý?”
Tìm Quang Quyết chiếu sáng khuôn mặt sợ hãi của Tưởng Thiếu Thiên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Sao cậu lại ở đây?"
Cậu ta sợ đến mức ngã xuống đất: "Tôi đi bộ rồi tự nhiên đi tới đây. Những hang động ở đây dường như được thông với nhau."
Cùng cậu nghỉ ngơi một lát, tôi đứng dậy vỗ vỗ vai cậu ấy: "Được rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm được."
"Ở lại yêu giới càng lâu, chúng ta càng bất lợi."
Tưởng Thiếu Thiên gật đầu đứng dậy khỏi mặt đất.
…
9.
Trên đường đi, tôi và Tưởng Thiếu Thiên không ngừng trò chuyện.
Chủ yếu là để giải tỏa bầu không khí căng thẳng.
"Cái vòng tay đó đâu? Cậu còn đem theo nó không?"
Tưởng Thiếu Thiên sửng sốt một lúc mới trả lời.
"Đang đeo nó, có chuyện
gì vậy?"
Tôi không quay đầu lại: "Không sao đâu, cứ giả vờ ngoan ngoãn đi."
Trở về Phượng Thành hỏi ông nội của cậu tìm người cẩn thận nghiên cứu."
Tưởng Thiếu Thiên: "Ồ.”