[Hệ liệt] NHƯ Ý HÀNG MA - HỒ LY QUYẾN RŨ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-01 15:39:48
Lượt xem: 123
Hắn nói muốn thay đổi địa điểm, tôi đã đồng ý.
Chúng tôi đều hiểu rõ mà không nói gì.
Di chuyển hiện trường, đi lên sân thượng ở tầng cao nhất của tiểu khu.
11.
Mười phút sau, tôi đ.ấ.m vào n.g.ự.c Tống Du khiến hắ ta ngã xuống đất.
Tưởng Thiếu Thiên ở một bên làm người cổ vũ: “Chị Như Ý lợi hại!”
Tôi xua tay, liếc nhìn Tống Du đang nằm trên mặt đất, nghiêm túc nói: “Tooi đã nói rồi, không có tín ngưỡng chống đỡ, anh không thể đánh bại tôi."
"Anh nghe lời tôi là tốt cho mọi người."
Tống Du ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt... có chút dữ tợn.
Tôi thở dài: "Giang Thịnh Lam còn ở đây, anh cũng không muốn làm quá xấu đi phải không?"
Tống Du sắc mặt trầm xuống, trầm mặc hồi lâu.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Anh ta chỉ nằm trên mặt đất, nhìn lên vầng trăng trên đầu ...
Tưởng Thiếu Thiên không thể chờ đợi lâu hơn nữa, vì vậy cậu cầm túi Càn Khôn và bước về phía trước.
Tôi đưa tay ra ngăn cậu lại.
Sau đó nhìn cậu ấy lắc nhẹ đầu.
Tống Du nhẹ giọng nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, trăng tròn sáng như đêm nay…”
Tôi hỏi hắn: “Anh đang nói Giang Thịnh L sao?”
Tống Du: “Là cô ấy, lại không phải cô ấy.”
…
12.
Góc nhìn của Mị hồ -
Lần đầu tiên tôi gặp Giang Thịnh Lam là một ngàn năm trước.
Khi đó, cô ấy tên là Thịnh Lam, còn tôi chỉ là một con hồ ly nhỏ vừa mới biến hình.
Tôi tu vi không đủ nên đã thất bại trong lần đầu tiên độ kiếp, bị đánh trở lại hình dạng hồ ly ban đầu và lang thang vào phàm trần.
Bộ lông bị cháy đen và thậm chí còn bị mất một mắt.
Bọn trẻ đánh tôi bằng cành cây cho vui.
Người lớn ném đá tôi và nói tôi không quen biết.
Tôi chỉ có thể khập khiễng tìm một nơi không có con người để hồi phục.
Tôi nghĩ con người quá đáng sợ so với hầu hết các sinh vật trên thế giới.
Tôi trốn vào hang động, ăn trái rừng và uống nước suối để làm dịu cơn đói.
Nhưng một ngày nọ khi tôi ra ngoài tìm thức ăn, tôi gặp một con hổ đã đói từ lâu.
Nó nhìn tôi với đôi mắt long lanh.
Tôi tuyệt vọng bỏ chạy xuyên rừng, bị con hổ đuổi theo.
Tôi nghĩ, tôi sợ mình sẽ c.h.ế.t ở đây...
Nhưng vào lúc con hổ chuẩn bị cắn vào cổ tôi, có tiếng gió xé toạc, một mũi tên chính xác b.ắ.n xuyên qua đầu con hổ.
Tôi nằm dưới đất run rẩy. Tôi vốn tưởng rằng lần này mình thật sự sẽ chết, con người còn đáng sợ hơn hổ...
Nhưng một bàn tay ấm áp chạm vào lưng tôi.
Tôi nghe thấy giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của cô gái: "Bố ơi! Nhìn kìa, có một con cáo ở đây!"
...
Cô gái tên là Thịnh Lam, cô ấy là con gái của nhà họ Thịnh ở một ngôi làng gần đó.
Cô ấy bế tôi trên tay roiif đưa tôi về nhà.
"Đậu đỏ, Đậu đỏ, từ giờ trở đi tôi sẽ bảo vệ ngươi."
Cô ấy đặt tên tôi là Đậu đỏ.
Tôi rúc vào vòng tay cô ấy, ngước nhìn cô ấy một cách thận trọng.
Cô ấy rất xinh đẹp, nhìn đẹp hơn hầu hết những gì tôi từng thấy.
Vòng tay của cô ấm áp, ấm hơn rất nhiều so với những tảng đá lạnh lẽo trong hang.
Tôi cũng nhìn thấy mặt trăng trên đầu mình rất to và sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/he-liet-nhu-y-hang-ma-ho-ly-quyen-ru/chuong-6.html.]
Ánh trăng chiếu sáng lông mày của Thịnh Lam, cô ấy cụp mắt xuống mỉm cười với tôi.
Tôi thích ánh trăng đêm đó và tôi cũng thích cô ấy.
...
Tôi theo Thịnh Lam và sống trong làng.
Cô ấy đưa tôi đi cùng bất cứ nơi nào cô ấy đi.
Cô ấy rất mạnh mẽ, cô ấy có thể đánh bại những đứa trẻ khỏe nhất trong làng, cô ấy đánh bại tất cả những đứa trẻ dùng cành cây đánh tôi.
Cô ấy cũng sẽ la mắng người lớn một cách dữ dội.
Bây giờ tôi có sự bảo vệ của cô ấy. ...
Mười năm sau, Thịnh Lam lớn lên.
Vết thương của tôi cũng đã lành.
Cô ấy đã đến tuổi phải nói đến chuyện hôn nhân.
Nhưng ba năm trước, Thịnh thợ săn lên núi bị gãy chân.
Giờ đây gia đình chỉ dựa vào Thịnh Lam để đi săn.
Ngày hôm đó, Thịnh Lam đi săn trong núi, hai người đàn ông xa lạ bước vào nhà.
Thịnh thợ săn chỉ vào tôi: “Đó là con hồ ly.”
Một người trong số họ nhìn thấy tôi thì ánh mắt sáng lên: “Thật là một bộ lông đẹp đẽ.”
Hắn ném cho Thịnh thợ săn đưa một túi bạc: “Đây là năm mươi lạng, đủ để ông mua của hồi môn cho con gái mình.
Sau đó, họ túm cổ tôi lôi đi.
Tôi không vùng vẫy mà chỉ quay lại và nhìn Thịnh thợ săn một cách kiên định.
Ông ấy cúi đầu xuống không dám nhìn tôi. ...
Hai người đưa tôi vào rừng chuẩn bị m. ài d. a. o và l. ộ. t d. a tôi.
Tôi thoát khỏi sợi dây trước mặt họ và biến thành hình dạng con người.
Họ sợ c.h.ế.t khiếp, quỳ xuống đất cầu xin tôi tha mạng cho họ.
Tôi đã không tha cho họ.
Tôi gi. ế. t chúng bằng những con d a. o lột da mới mài và treo x. á. c chúng lên cây.
Khi đó, tôi không biết hành động của mình sẽ mang đến cho Thịnh Lam bao nhiêu rắc rối...
Khi tôi ở bên ngoài vài ngày rồi biến thành hồ ly trở về làng, nhà họ Thịnh đã bị bao vây bởi các quan binh.
Theo họ, Thịnh thợ săn bị ma quỷ ám ảnh đến mức đã dụ hai tên buôn bán đến nhà mình với lý do bán lông hồ ly, sau đó gi. ế. t họ một cách dã man và vứt xác họ ở nơi hoang dã.
Thịnh Lam quỳ trên mặt đất không ngừng quỳ lạy: "Đại nhân! Cha ta không cử động được chân, sao có thể là hung thủ?"
Quan binh không chịu bỏ qua: "Vậy ngươi nhất định là đồng phạm! Đến, bắt cả hai bọn chúng đi thôi!"
Họ bắt Thịnh thợ săn và Thịnh Lam đến nha môn.
Thịnh thợ săn rất tức giận, đến mức đi được nửa đường liền không qua khỏi.
Các quan binh cho rằng ông xui xẻo nên đã ném ông vào hố chôn tập thể.
Thịnh Lam đau lòng đến mức giật con d.a.o từ tay quan binh và gi. ế. t ch. ế. t người đàn ông đang nhổ nước bọt vào t.h.i t.h.ể cha cô.
Khung cảnh hỗn loạn, Thịnh Lam không thể đánh bại họ, mắt thấy sắp bị loạn đao c.h.é.m ch. ế. t.
Tôi nhảy xuống từ trên cây dừng lại trước mặt cô ấy.
Đó là lần gi. ế. t người thứ hai của tôi.
Đã gi. ế. t thật nhiều người.
Nhưng Thịnh Lam lần đầu tiên lạnh lùng nói với tôi: “Là ngươi gây ra án mạng trong gia đình chúng tôi sao?”
“Biến đi, tôi không muốn gặp lại ngươi.”
Cô trốn đến Mạc Bắc một mình.
Tôi đã đi theo cô ấy.
Khi nhìn thấy tôi, cô ấy dùng cành cây đánh tôi hoặc nhặt đá ném vào tôi.
Cô đã trở thành một trong những kẻ bắt nạt đó.
Và tôi cũng trở thành điều mà người lớn nói là điều xui xẻo. ...
Tôi không còn đi theo cô ấy nữa, tôi hóa thân thành một con người và bước vào thế giới trần tục.
Tôi đến một thanh lâu tên là Trúc Âm.