[Hệ liệt] NHƯ Ý HÀNG MA - HỒ LY QUYẾN RŨ - Chương 8 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-08-01 15:40:43
Lượt xem: 59
Tôi không thể ngủ được nên lại ra ngoài đi dạo.
Sự phòin hoa của thủ đô Bắc Kinh nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, với những dãy nhà nối tiếp nhau và những con phố đông đúc.
Tôi đứng trên cầu vượt, lặng lẽ nhìn về phương xa, đưa tay chạm vào tấm lòng bài trên ngực...
14.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi bắt xe trở lại thành phố Tô An để gặp Trình Kiệt.
Trên đường đi, tôi nghe mọi người bàn tán về cái c.h.ế.t đột ngột của Tống Du, ngôi sao hàng đầu trong danh sách hot hiện nay.
Có một cô gái trong xe bắt đầu khóc ngay tại chỗ.
Sức ảnh hưởng của Tống Du lớn hơn chúng tôi tưởng tượng.
Hồ ly tinh bị bắt, phép thuật của nó đương nhiên rất dễ bị phá vỡ.
Những nếp nhăn trên mặt Trình Kiệt ngày càng nhỏ đi.
Sẽ không mất nhiều thời gian để khuôn mặt hắn hoàn toàn trở lại bình thường.
Khi chúng tôi trở lại Phượng Thành, Trình Kiệt đến tiễn chúng tôi, hắn đội mũ đeo khẩu trang: “Đại sư, cảm ơn cô.”
“Có lúc tôi đã muốn tự tử. Nếu không gặp được cô thì tôi không nghĩ tới có thể sống sót."
Tưởng Thiếu Thiên vỗ vỗ bả vai hắn: "Tiếp theo anh muốn làm gì?"
Trình Kiệt mỉm cười: "Cố gắng rèn luyện, càng sớm càng tốt trở lại phong độ lúc đầu, công ty biết được tin mặt tôi đã bình phục được một thời gian, bắt đầu nhờ người liên lạc với tôi"...
Tôi ngạc nhiên: "Anh muốn quay lại công ty ban đầu à?"
Trình Kiệt nói: "Chủ tịch ban đầu là Giang Thịnh Lam tự nguyện từ chức vì lý do cá nhân."
"Bây giờ công ty tạm thời do phó giám đốc quản lý."
"Anh ấy là người từng lên tiếng thay tôi, tôi tin tưởng anh ấy."
Nếu Trình Kiệt đã có kế hoạch, tôi và Tưởng Thiếu Thiên cũng không nói nhiều nữa.
Trước khi lên xe, tôi vỗ nhẹ vào cánh tay hắn.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Không cần đưa tiễn, chúng tôi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/he-liet-nhu-y-hang-ma-ho-ly-quyen-ru/chuong-8-het.html.]
"Trình Kiệt, anh tương lai sẽ tươi sáng, cố lên!"
Trình Kiệt nói đùa: "Đại sư, cô còn có thể nhìn thấy cái này sao?"
Tôi chớp chớp mắt: “do tôi không một đại sư bình thường."
15.
Khi trở lại Phượng Thành, tôi hoàn toàn suy sụp.
Đi đi về về gần chục ngày, tay chân già nua của tôi thật sự không chịu nổi.
Ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học đại học, tôi chìm vào giấc ngủ say.
Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng thì thầm của các bạn cùng lớp ở hàng ghế đầu.
"Hồ Tiểu Điệp ở ký túc xá của chúng tôi rất thích Tống Du. Cô ấy đã khóc khi nhìn thấy hot search ngày hôm đó."
"Cô ấy tâm trạng không tốt mấy ngày liền. Không, cô ấy đi du lịch một mình để thư giãn ba ngày trước rồi."
“Nhưng điều kỳ lạ là chúng tôi không thể liên lạc được với cô ấy, và ngay cả bố mẹ cô ấy cũng không thể tìm thấy cô ấy."
"Tôi nghe nói đã gọi báo cảnh sát."
Có người ngạc nhiên: "Cô ấy đã đi đâu?"
“Diêm Thành.”
Tôi chậm rãi mở mắt ra, nhìn điện thoại không ngừng rung lên, thở dài.
Tôi bấm trả lời, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng hét của Tưởng Thiếu Thiên.
"Chị Như Ý, chị đã nhận được yêu cầu giúp đỡ của nhà họ Tống ở Diêm Thành chưa?"
Tôi cúp máy, úp úp điện thoại xuống bàn.
Im lặng hét lên!
Tại sao tôi, một bà già hơn 300 tuổi, vẫn bị tư bản bóc lột! !
—-Hết—