Hệ Thống Ép Tôi Trở Thành Nữ Chính Ngôn Tình Sến Súa - Chương 8-9
Cập nhật lúc: 2024-06-09 07:27:57
Lượt xem: 298
8.
Nhưng tôi bỗng nhiên bị đau nửa đầu. Vì vậy, Lục Minh đã đặc biệt sắp xếp cho tôi đến gặp bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất tỉnh, nhưng vì bận việc nên không thể đi cùng tôi đến bệnh viện.
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng kể về triệu chứng của mình với bác sĩ. Không ngờ bác sĩ lại cười nói: "Cô không nhớ tôi sao?"
Tôi cẩn thận nhìn anh ta, cuối cùng cũng tìm thấy người này trong ký ức của mình. Anh ta là bạn học cấp ba của tôi, tên là Triệu Tỉnh. Hơn nữa, hồi cấp ba anh ta còn theo đuổi tôi. Nhưng lúc đó bệnh tim của tôi là một quả b.o.m hẹn giờ, nên tôi đã từ chối anh ta.
Anh ta sắp xếp cho tôi làm một số xét nghiệm, hẹn tôi khi nào rảnh rỗi thì cùng nhau ăn cơm.
Không ngờ câu nói đó của anh ta không phải chỉ nói suông. Ngay khi có kết quả xét nghiệm, anh ta đã gọi điện thoại cho tôi, nói muốn trao đổi về bệnh tình của tôi.
Đương nhiên Lục Minh sẽ không cho phép tôi đi ăn cơm riêng với người đàn ông khác, nên anh ta cũng đi cùng, còn gọi thêm vài người bạn thân thiết ở bệnh viện tỉnh.
Trên bàn ăn, Lục Minh liên tục bóc tôm, gắp thức ăn cho tôi, thỉnh thoảng lại ghé sát tai tôi nói nhỏ vài câu, hoặc là hôn tôi. Đến nửa bữa tiệc, có lẽ Lục Minh uống hơi nhiều, trực tiếp ôm tôi ngồi lên đùi, hôn tôi.
Nụ hôn cuồng nhiệt đó không những không khiến mọi người trên bàn ăn cảm thấy ngại ngùng, mà bạn bè của Lục Minh còn trêu chọc: "Nhìn Lục Minh thế này là biết thằng bé say rồi! Tôi chưa bao giờ thấy nó đối xử tốt với ai như vậy."
Chút phản nghịch trong tôi lại trỗi dậy, tôi cười khẩy trong lòng: "Ông có muốn nhận cái tốt đẹp này không?"
Kết thúc bữa tiệc, Lục Minh lẩm bẩm bên tai tôi, nói Triệu Tỉnh từng theo đuổi tôi, anh ta nhất định phải tuyên bố chủ quyền của mình. Cuối cùng còn nói: "Bé cưng, tại anh quá yêu em, nên anh mới có tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy, anh tuyệt đối không cho phép em nhìn người đàn ông khác! Em phải đổi bác sĩ khác đi, anh không muốn em tiếp xúc với anh ta nữa!".
Tôi không đến bệnh viện nữa, nhưng Triệu Tỉnh lại hẹn gặp riêng tôi một lần nữa.
"Phòng thí nghiệm của anh gần đây đang nghiên cứu về giao diện não, kết quả xét nghiệm của em nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng vẫn có chút bất thường nhỏ. Nếu em có hứng thú thì có thể đến phòng thí nghiệm thử thiết bị giao diện não."
Tim tôi đập thình thịch. Bất thường mà Triệu Tỉnh phát hiện ra, có phải là hệ thống không?
Tôi lén lút đến đó. Triệu Tỉnh dán rất nhiều miếng dán lên đầu tôi, sau cùng, khi có kết quả, Triệu Tỉnh lộ vẻ mặt khó hiểu.
"Thiết bị giao diện não phát hiện ra hai loại tín hiệu sóng não đang hoạt động, điều này là không thể."
Tôi lắp bắp nói: "Có thể...".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/he-thong-ep-toi-tro-thanh-nu-chinh-ngon-tinh-sen-sua/chuong-8-9.html.]
Nói đến nửa câu sau, hệ thống điên cuồng cảnh báo, cấm tôi tiết lộ thông tin về hệ thống!
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cơn đau nửa đầu của tôi tái phát, tôi lập tức ngất đi.
Trước khi ngất đi, tôi dường như nghe thấy hệ thống gào thét: "Cô ta là vật thí nghiệm hoàn hảo nhất của chúng tôi, rõ ràng mức độ thuần hóa đã đạt đến chín mươi phần trăm rồi!"
9.
Lúc tỉnh dậy, tôi thấy Lục Minh đang ngồi bên giường bệnh. Vừa nhìn thấy tôi tỉnh, anh ta liền nổi giận: "Em biết rõ là anh không có cảm giác an toàn, vậy mà em còn không ngoan ngoãn nghe lời? Nhất định phải đi gặp riêng Triệu Tỉnh?".
Tôi nhìn anh ta, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực tột cùng.
Anh ta trút giận xong liền quay về công ty làm thêm giờ, để người nhà đến chăm sóc tôi.
Triệu Tỉnh đổi số điện thoại khác rồi gọi cho tôi, số điện thoại và WeChat của anh ấy đã bị Lục Minh chặn ngay từ đầu.
"An An, anh đã hỏi bạn bè về chuyện của em sau khi kết hôn. Họ nói em và Lục Minh kết hôn chớp nhoáng, hơn nữa Lục Minh còn đối xử rất tốt với em. Nhưng mà An An, trong ký ức của anh, em luôn là một cô gái hoạt bát, tự tin và lạc quan, em nói hình mẫu lý tưởng của em là người ngang tài ngang sức. Lúc trước có một bạn nam nói rằng con đường duy nhất của con gái là lấy chồng, em còn nhớ lúc đó em đã nói gì không?".
Tôi im lặng, thật ra lúc đó cậu bạn kia nói chuyện không hề uyển chuyển như vậy. Cậu ta nói với tôi bằng giọng điệu mỉa mai: "Mẹ tớ nói đúng, những người như cậu, mắc bệnh nan y không chữa khỏi, cách tốt nhất là tìm một ông già xấu xí nào đó mà gả đi, để người ta bỏ tiền nuôi, coi như là thay đổi số phận, không phải cɦếƭ sớm. Dù sao thì cậu cũng có chút nhan sắc, coi như là lợi thế của cậu đấy.".
Lúc đó tôi đã phản bác cậu ta: "Loại người như cậu, vừa xấu vừa nghèo, tâm địa xấu xa còn hơn cả nhà vệ sinh, lại còn có một bà mẹ lắm mồm, thiểu năng, thích quản chuyện bao đồng, cả ngày chỉ biết lo chuyện thiên hạ, ruồi nhặng nhìn thấy cậu còn phải chửi một câu "Mẹ kiếp", bởi vì nhìn thấy đống phân như cậu cũng thấy xui xẻo.".
"Mạng của tôi do tôi định đoạt!".
Triệu Tỉnh ở đầu dây bên kia lại nói: "An An, anh có thể giúp em."
Cúp điện thoại, tôi mới phát hiện ra nước mắt đã rơi ướt gối.
Tôi của trước kia, vui vẻ, hoạt bát, dám nói dám làm, dường như đã trở thành tôi trong tưởng tượng của chính mình. Triệu Tỉnh đã trở thành chuyên gia về não, còn tôi, người vốn dĩ có cùng đẳng cấp với anh ấy, giờ đây trong cuộc sống chỉ còn lại Lục Minh. Tôi đã quen với việc e thẹn cúi đầu trước mặt người ngoài, quen với việc dựa vào vòng tay Lục Minh làm một "bình hoa di động" xinh đẹp, quen với việc luôn đặt nhu cầu của anh ta lên hàng đầu.
Bây giờ tôi không còn phải lo sợ bệnh tim tái phát mà cɦếƭ nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó Lục Minh không cần tôi nữa, liệu tôi có thể sống tốt được không?