HỆ THỐNG GIAO NHẦM KỊCH BẢN "NGƯỜI LỚN” CHO TÔI RỒI! - C6
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:21:33
Lượt xem: 1,702
6.
Tôi vừa ăn cháo vừa nghĩ, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi cảnh tượng âm u kinh hãi này tôi đã từng thấy ở đâu.
Lúc Thẩm Mệt nói chuyện, tôi cũng gật đầu câu được câu không đáp lại.
Thế là cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời:
"Chị, vậy chúng ta đi thôi!"
Hả?
Tôi hỏi cậu ấy: "Đi đâu?
Thẩm Mệt lập tức ỉu xìu: "Không phải nói đi xem trận bóng rổ của em sao?"
Tôi ho khụ khụ, hôm qua Thẩm Mệt đã nói một lần, vừa rồi hình như cũng đang nói chuyện này.
Tôi không muốn làm mất hứng của Thẩm Mệt, huống hồ hôm nay Thẩm Úc hẳn là sẽ đi đón thiên kim thật về nhà.
Nếu tôi ở nhà, tôi lại làm mất hứng thú của hai anh em xa cách lâu ngày gặp lại.
Về phần Thẩm Mệt thì có lẽ không sao, hẳn là cậu ấy sẽ không ngại trong nhà mình có thêm một nữ giúp việc trả nợ đâu đúng không.
Tôi nhìn Thẩm Úc, hỏi: "Em có thể đi không?”
Thẩm Úc không nói gì, Thẩm Mệt kéo tôi: "Chị, đi thôi, đi thôi.”
Tôi chạy theo Thẩm Mệt như chạy trốn.
Thẩm Mệt nhét tôi vào trong xe, lại đưa cho tôi một bình sữa chua: "Nãy chị cũng chưa ăn được bao nhiêu."
“Chị…rất sợ anh trai em?"
Sữa chua lành lạnh, hơi thở mát lạnh sạch sẽ của Thẩm Mệt cũng từ trong xe thổi tới.
Tôi tỉnh táo một chút, kịp phản ứng lại, vừa rồi Thẩm Mệt nói là "Anh trai em".
Nếu là lúc trước, cậu ấy sẽ nói: "Chị rất sợ anh ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/he-thong-giao-nham-kich-ban-nguoi-lon-cho-toi-roi/c6.html.]
Tôi hỏi: "Em biết rồi à?
Thẩm Mệt gật gật đầu.
Rõ ràng, cậu ấy hẳn đã biết tôi không phải Thẩm Trừng chân chính, cho nên mới nói như vậy.
Thẩm Mệt lái xe, không tiếp tục đề tài này.
Xe chậm rãi chạy, tôi dừng một chút vẫn thẳng thắn nói: "Tên thật của chị là Tô Chanh, bởi vì một số nguyên nhân cho nên mới bị nhận lầm là Thẩm Trừng. Thẩm Mệt, chị và Thẩm Úc đã thỏa thuận, chị muốn tiếp tục ở lại trả nợ.”
Giống như sợ Thẩm Mệt sẽ đuổi tôi đi, tôi lôi Thẩm Úc ra chặn lại.
Nói tóm lại, nhiệm vụ chưa hoàn thành, tôi không thể đi.
Mặt dày mày dạn luôn có thể ở lại.
Thẩm Mệt nhìn chằm chằm một hồi biểu cảm không được tự nhiên của tôi, khóe miệng hơi hơi giương lên:
"Chị, em giúp chị trả nợ, em nuôi chị có được không?"
Hả?
Giống như sợ tôi không tin, cậu ấy tiện đà nói: “Em rất có tiền, gần đây em mới mở một công ty.”
Hả?
Giống như là bị bóp chặt cổ họng, giờ phút này tôi câm lặng.
Thẩm Mệt đưa tay lấy sữa chua trong tay tôi, lại thay tôi vặn mở.
Tôi nhận lấy, uống một ngụm.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Chần chừ nói: "Cho nên em không đuổi chị đi à?”
“Chị, sao chị lại ngốc như vậy.”
Lúc Thẩm Mệt nói chuyện chậm rãi, có cảm giác thiếu niên hồn nhiên chân thành.
Tôi nhéo huyệt Thái Dương một cái, có một loại cảm giác không chân thật, kịch bản gia đình yên ấm của tôi sắp hoàn thành rồi sao?