Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Hệ thống] Kiểm Soát Vận Mệnh - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-10-06 16:01:31
Lượt xem: 43

Hệ thống ngạo nghễ nói: "Nền văn minh loài người cấp thấp của các ngươi, đương nhiên không cách nào lý giải rồi. Ở bên trong nền văn minh của chúng ta, cái giả tạo đều đã xem chán ngắt rồi, chỉ có thật sự mới có thể kích thích dục vọng người xem. Ta mặc dù hao phí một chút thời gian tại cái thế giới này của các ngươi thu thập nội dung cốt truyện, nhưng các ngươi nơi này mười năm ở chỗ chúng ta bất quá là mười giờ. Ta hao phí mười giờ liền có thể thu hoạch được một bộ truyện có thể sẽ bạo kịch, nếu như là ngươi, ngươi làm như thế nào?"

 

Nó còn kiêu ngạo?

 

Tôi không hiểu và không muốn tôn trọng.

 

Hỉ nộ ái ố của chúng tôi là chân thật, không phải nội dung cốt truyện của bất kỳ ai.

 

Tôi oán hận điện giật nó một cái, sau đó ghi lại các số liệu của nó trong tiếng kêu sợ hãi của nó.

 

Hôm nay lại là một ngày vất vả bận rộn.

 

15

 

Mà sau khi Cố gia trải qua một loạt sự kiện này, bắt đầu đi xuống dốc.

 

Đầu tiên là Cố Mặc Thâm xóa sạch số liệu công ty người khác, chuyện thu mua ác ý bùng nổ, bị mọi người dùng ngòi bút làm vũ khí, giá cổ phiếu Cố gia giảm mạnh, Cố Mặc Thâm bị bắt vào tù.

 

Cố phu nhân vội vàng vớt con trai con gái, trọng dụng Tống Triều Văn, để Tống Triều Văn tiếp xúc với càng nhiều cơ mật của Cố gia.

 

Mà vừa lúc đó, Tống Triều Văn liền tố cáo Cố gia điều khiển giá cổ phiếu, cạnh tranh ác ý, làm giả số liệu báo hàng năm......

 

Tường đổ mọi người đẩy.

 

Trong lúc nhất thời, các loại tin tức về giá cổ phiếu không ngừng lọt vào hot search, làm cho người ta đã bận rộn nhìn không kịp.

 

Cuối cùng, Cố phu nhân chuẩn bị vớt con cũng bị kéo vào.

 

Mà Tống Triều Văn phối hợp điều tra, nói ra càng nhiều chuyện của Cố gia.

 

Rốt cục, một đế quốc thương mại tựa như ngọn núi cứ như vậy sụp đổ, mà rất nhiều người nhào tới, nhao nhao muốn từ trên con cá sấu lớn này cắn một miếng thịt xuống.

 

Sau đó, Cố phu nhân gào thét muốn gặp tôi.

 

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là nên đi một chút.

 

Sau nhiều năm, chúng tôi gặp lại, dáng vẻ bà ấy tiều tụy, rất giống Cố Mặc Thâm, vẻ mặt đều là oán độc.

 

Bà nói: "Lúc trước, ta nên g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi.”

 

Bà là người có trực giác, lúc trước đã cảm thấy chúng tôi không dễ đối phó, nhưng cũng không có đem chúng tôi để ở trong lòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/he-thong-kiem-soat-van-menh/chuong-19.html.]

Nhưng không nghĩ tới, người mà bà không để ý, sau khi lớn lên đã d.a.o động căn cơ của Cố thị, khiến cả tòa nhà sụp đổ.

 

Tôi cười đáp lại bà ấy: "Dì à, lúc trước dì coi chúng con là đá mài d.a.o của Cố Mặc Thâm, chúng con đã làm. Nhưng con d.a.o này của Cố Mặc Thâm không được tốt. Đây không phải lỗi của đá mài dao, chỉ có thể nói là d.a.o quá kém.”

 

Bà cao giọng tức giận mắng.

 

Tôi xoay người rời đi, tiện đường đi đón Tống Triều Văn.

 

Anh bị nhốt một thời gian, tóc dài, thoạt nhìn có chút suy sụp.

 

Lúc trước, anh vì Cố Thi Hàm tới tìm tôi, tôi vô cùng phẫn nộ.

 

Nhưng khi anh đánh ta một bạt tai, mà một bạt tai kia thoạt nhìn vô cùng dùng sức, kì thực chỉ là đem đầu của tôi đẩy lệch, để cho tôi lui về phía sau vài bước.

 

Tôi biết ngay, Tống Triều Văn ở lại Cố gia, làm vị hôn phu của Cố Thi Hàm là có nguyên nhân.

 

Cơ hồ trong nháy mắt tôi hiểu được nỗi khổ tâm của anh.

 

Anh thông minh như vậy, sẽ không nhìn không ra khốn cảnh của tôi và em gái, sẽ không thật sự cho rằng Cố Mặc Thâm yêu em gái mới theo đuổi em gái.

 

Nhưng Cố gia là một quái vật khổng lồ, ngoại lực không thể công kích.

 

Chỉ có thể đi sâu vào bên trong và để nó tan rã từ bên trong.

 

Anh lựa chọn giả vờ thỏa hiệp, tùy thời mà hành động.

 

Tâm tư tôi như điện chuyển, cũng tát anh một bạt tai, cũng giống như anh, nhìn như dùng sức, kì thực chỉ là đem mặt của anh đẩy lệch.

 

Tôi nói với anh ta, tôi hiểu rồi.

 

Sau đó, Cố Mặc Thâm tuột dốc, Cố phu nhân trọng dụng anh, anh nắm lấy cơ hội kéo cả Cố thị xuống ngựa.

 

Hiện tại, hết thảy bụi bậm kết thúc.

 

Chúng tôi có thể trở về vị trí cũ.

 

Ba người chúng tôi đi ba con đường khác nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển, đều có tác dụng khác nhau.

 

Tôi cười giơ tay với anh.

 

“Đại ca! Em ở chỗ này.”

 

Tống Triều Văn sửng sốt một chút, sau đó, bước nhanh về phía tôi.

Loading...