Hệ Thống Xuyên Nhanh Của Hắc Nguyệt Quang - 162
Cập nhật lúc: 2024-08-02 18:13:16
Lượt xem: 55
Khuyết Chu mất cả đêm sàng lọc ra mấy xí nghiệp có thể chống lại Đỗ Phong. Trong đó chỉ có hai xí nghiệp đối phù hợp với yêu cầu của cô, có thể dùng làm đối tác hợp tác.
Nhưng trong đó có một người làm rượu, ông chủ của đối phương không có hứng thú mấy với việc cạnh tranh thương trường này.
Vì thế chỉ còn lại ông chủ tập đoàn mà hôm nay Khuyết Chu và Nhan Trạch muốn đến đó, đối phương cũng làm về phương diện thuốc nhuộm đá quý, cũng tiếp xúc làm ăn rộng rãi, có rất nhiều công ty con, người quản lý cũng là con cháu trong gia tộc, cũng cảm thấy hứng thú với hội họa.
Chỉ là thái độ làm người của ông ấy khá khiêm tốn, hơn nữa cô còn nghe nói ông ấy rất yêu vợ của mình, cho nên rất ít khi đi đến mấy nơi yến hội mà người khác tổ chức.
Khuyết Chu đã sớm liên lạc với đối phương, cô gửi một bức tranh sơn thủy sang, đối phương cũng không vì tuổi của Khuyết Chu còn nhỏ mà khinh thường cô, còn nói mình hết sức thích bức tranh này.
Lão gia tử kia tự mình nói muốn mua tranh có chữ ký của Khuyết Chu còn tặng cô tranh chữ của mình khiến cô cảm thấy chuyện này có điểm không thích hợp.
"Tập đoàn này đã có 155 năm lịch sử. Woa, tỷ tỷ, tập đoàn này thật sự rất lợi hại, nhiều năm như vậy có thể kéo dài đến bây giờ mà vẫn không đến mức suy yếu.' Hạt vừng nhỏ đọc tư liệu trên màn hình điện tử, 155 năm đối với nhân loại mà nói, đã là một thế kỷ cực kỳ dài.
Hạt vừng vừa cảm thán vừa nói: "Tỷ tỷ, hay là trong người ông ta có quỷ khí, nếu không làm sao chúng ta có thể thuận lợi như vậy được?"
Có đôi khi đại lão làm nhiệm vụ sẽ lặng lẽ không một tiếng động, sẽ sàng lọc ra tập đoàn mà mình có thể hợp tác, sau đó lặng lẽ liên hệ với người ta.
Còn cái hệ thống như nó thì chẳng biết làm gì chỉ biết ngủ, cho đến tối hôm qua nó tự mình hỏi đại lão mới nói. Hạt vừng nhỏ thở dài một hơi: "Tỷ tỷ, có đôi khi tỷ có cảm thấy ta cực kỳ vô dụng hay không? Hệ thống khác có thể cung cấp cho ký chủ của mình không ít thông tin, còn ta không những không giúp gì được cho tỷ, còn để tỷ giúp ta."
Khuyết Chu cười: "Mi đã giúp ta rất nhiều việc mà."
"Ta có giúp gì được cho tỷ tỷ sao?" Con rắn nhỏ đung đưa thân thể của mình, lè cái lưỡi màu hồng nhạt của mình ra ngoài, cái đầu ngẩng lên cao, càng giống như một hạt vừng.
"Ừ." Khuyết Chu gật đầu: "Mỗi lần nhìn bộ dáng ngây ngốc của mi, tâm trạng của ta sẽ tốt lên rất nhiều."
"..." Hu hu hu hu, không chơi với tỷ tỷ nữa!
Hạt vừng nhỏ quấn mình thành một cái nhan muỗi, Khuyết Chu càng nhìn càng thấy tâm trạng của mình càng tốt hơn.
Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của con rắn nhỏ khiến cô cảm thấy nó rất đáng yêu.
Ông chủ tập đoàn kia tên là Triệu Chính Chương, năm nay 61 tuổi, tìm kiếm trên mạng cũng có thể tìm được ảnh chụp của lão gia tử này.
Tuy rằng sáu mươi tuổi nhưng thân thể rất tốt, cũng thường xuyên vận động, hơn nữa cả người nhìn rất có tinh thần. Ông ấy có hai người con, con trai lớn rất ưu tú, từ nhỏ tới lớn đều có thành tích học tập rất tốt, bây giờ đã tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc, trở thành người cầm quyền mới của tập đoàn Chính Liên, còn đứa con trai nhỏ nghe nói không biết tung tích.
Chỉ vì đứa con trai lớn cũng đã quá mức ưu tú, lúc còn chưa tốt nghiệp đã lặng lẽ đăng ký tham gia một cuộc tranh tài do tập đoàn nhà mình tổ chức, cuối cùng một đường vượt ải lấy được hạng nhất trong cuộc tranh tài lần đó.
Hơn nữa anh ta đăng ký ẩn danh nên không ai biết người đạt hạng nhất đó là ai, đến khi nhận giải mới biết người đó chính là anh ta, cũng đến lúc đó Triệu Chính Chương mới biết người đạt giải là con trai của mình.
Cả nhà của ông ấy không ai dính vào scandal bê bối nào cả. Tóm lại vừa nhìn đã thấy chính trực hơn Đỗ Phong nhiều. Ngay từ đầu hạt vừng còn cảm thấy cả gia tộc này đang giả vờ, nhưng từ tranh chữ của Triệu Chính Chương đưa cho Khuyết Chu, cô có thể nhìn ra thế giới này thật sự còn có những người như vậy.
Nhưng những người có nội tâm lương thiện sẽ dễ bị người khác làm hại.
*xx*kx%
Trước cửa nhà cũ Triệu gia...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/he-thong-xuyen-nhanh-cua-hac-nguyet-quang/162.html.]
Khuyết Chu và Nhan Trạch đứng ngoài cửa nhà cũ. Anh còn chưa kịp phản ứng, Khuyết Chu đã một lần nữa vẽ bùa truyền tống trong không khí, hai người đã đứng ở đây trong nháy mắt.
Mấu chốt là, bùa truyền tống phù của cô không giống như của sư phụ anh, sẽ không khiến cho anh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cũng sẽ không cảm thấy buồn nôn.
Trán bị búng một cái, Nhan Trạch ôm trán mình, nhìn sườn mặt Khuyết Chu.
"Đừng ngẩn người nữa, chúng ta tới rồi. Tiểu Nhan Trạch, anh chuẩn bị xong chưa?”
Anh cầm túi vải trên eo: "Chuẩn bị xong rồi."
Trừ túi vải ra, trên tay Nhan Trạch có đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn là một vật chứa cất giữ lá bùa mà Khuyết Chu chuẩn bị cho anh, chỉ là anh chưa kịp nhìn xem lá bùa kia như thế nào.
Nhà cũ trước mắt này tạo cảm giác như nhà cách tân kiểu mới của Trung Quốc, nhìn cực kỳ đẹp mắt. Xung quanh không một bóng người, vì căn nhà này nằm ở vùng ngoại ô, cho nên có diện tích rất lớn.
Mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống những tia nắng nóng nực, nhưng trên căn nhà cũ này bao phủ một cỗ quỷ khí âm trầm.
Không chỉ như thế, khi Khuyết Chu giơ tay ấn chuông cửa, nút bấm chuông cửa đều lạnh như băng, quỷ khí phía trên đều nhanh chóng ngưng tụ thành thực thể, hóa thành một tâng sương mù mỏng manh luồn vào tay Khuyết Chu. Nếu là người bình thường, bây giờ chắc là bị quỷ khí này xâm nhập làm cho mình bị bệnh rồi.
Cô nhìn quỷ khí trên đầu ngón tay muốn chui vào thân thể mình, nâng tay lên nhẹ nhàng thổi một hơi. Quỷ khí lập tức tiêu tán trong không khí.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra, một dì mặc đồng phục người hầu mở cửa, rõ ràng bây giờ là thời tiết đầu mùa hạ nhưng dì này lại mặc đồ rất dày, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong còn đang mặc áo len cực kỳ dày.
Sắc mặt của dì giúp việc trắng bệch, hạt vừng nhỏ vừa thấy đã sợ ngây người: "Người này bị quỷ khí ăn mòn nhìn cực kỳ khủng bố, như một cái xác không hồn vậy."
"Cô có phải là họa sĩ mà ông cụ nói không?" Dì giúp việc yếu ớt mở miệng.
Khuyết Chu gật đầu: "Đúng, phiền dì nói với lão gia tử một tiếng, tôi tới đây cùng em trai của mình."
Cô hơi nghiêng người, dì giúp việc mới nhìn thấy thiếu niên đứng phía sau Khuyết Chu.
Tóc dài của thiếu niên được buộc sau đầu trên người mặc một thân đạo bào, khí chất lạnh lùng, sau lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, tuy rằng nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng hình như rất giống đạo sĩ.
"Hai vị đi theo tôi." Dì kia xoay người cầm hai đôi dép lê bên cạnh đến. Sau khi thay dép, bọn họ đi qua một hành lang dài.
Dì giúp việc nói: "Ông cụ ở hậu viên sau nhà, hai vị nhớ đi theo sát tôi một chút."
Dì giúp việc siết chặt lại quần áo trên người, Khuyết Chu và Nhan Trạch sóng vai đi với nhau. Anh cau mày, bắt lấy cổ tay Khuyết Chu, bước chậm lại.
Dì giúp việc này có gì đó không ổn.
Có lẽ là không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, dì giúp việc kia cũng dừng bước, chậm rãi quay đầu ánh sáng trên hành lang làm cho khuôn mặt của bà ta càng thêm trắng bệch.
Giọng nói của bà ta lành lạnh: "Sao hai vị lại đi chậm như vậy? Không phải tôi đã nói phải đi theo sát tôi sao?"
Nhan Trạch lạnh giọng, nhìn bóng dáng bị chiếu ra từ vách tường: "Nếu bà muốn ngụy trang thì nên ngụy trang cho tốt, ngoài tạo ra một lớp da người thì bà không làm gì giống con người cả."
Bóng dáng mơ hồ trên vách tường giống như một đoàn sương mù không thành hình, bà ta vừa di chuyển, sương mù cũng di chuyển theo, không hề có cái bóng như con người.