Hệ Thống Xuyên Nhanh Của Hắc Nguyệt Quang - 247
Cập nhật lúc: 2024-08-03 10:49:18
Lượt xem: 44
Cuối cùng, Cố Viễn Thư vẫn lấy lý do một nữ sinh như Khuyết Chu ở chỗ này có thể sẽ gặp nguy hiểm để không phải rời đi.
Mặc dù bây giờ tên biến thái kia còn bị thủ đoạn "tàn nhẫn" của Khuyết Chu dọa đến run lẩy bẩy, nhưng Cố Viễn Thư vẫn ở đây trợn mắt nói dối.
Trong ngõ nhỏ tối đen, giọng nói của Cố Viễn Thư vẫn cứng ngắc như cũ: "Trợ lý của tôi đã báo cảnh sát rồi."
"Thì ra Cố tổng thật sự đang theo dõi tôi.' Khuyết Chu tựa vào vách tường trong hẻm nhỏ, một chân cô còn giãm lên lưng của tên biến thái, giày cao gót phản chiếu ánh sáng lờ mờ bên ngoài hẻm nhỏ.
Cô trêu chọc: "Cố tổng và tên biến thái này có gì khác nhau đâu, anh cũng đang theo dõi tôi mà."
Cố Viễn Thư: '..." Không biết phản bác như thế nào.
Trong đêm tối, Cố Viễn Thư như nhìn thấy cảm xúc khắc chế nào đó trong mắt Khuyết Chu, đáy mắt anh mềm nhũn, sự lạnh lùng trong ánh mắt cô làm cả người của anh lạnh như băng.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Cố Viễn Thư mới tìm được đề tài để nói chuyện.
"Tôi... đã xem một số dữ liệu về ký ức của chúng ta trong trò chơi."
Khuyết Chu lại trêu chọc: "Bây giờ Cố tổng đang muốn ôn lại chuyện cũ với tôi à?"
Cố Viễn Thư nghẹn ngào, thật ra cũng không tính là ôn chuyện cũ, rõ ràng bọn họ không nói muốn hẹn hò yêu đương với nhau.
Nhưng tất cả đều là lỗi của anh.
Hơn nữa bây giờ Cố Viễn Thư vẫn không rõ mình rốt cuộc đang làm gì, lý trí nói cho anh biết mình không cần phải lãng phí thời gian trên người Khuyết Chu.
Nhưng cảm tính lại một lần lôi kéo anh, vì vậy anh mới đứng đây lãng phí thời gian với cô. "Tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với cô, thái độ lúc trước ở quán cà phê của tôi không tốt, hơn nữa cô đã giúp tôi nhiều như vậy mà tôi vẫn chưa nói cảm ơn với cô."
"Cố tổng nói chỉ có thế thôi sao?"
Nụ cười trên mặt Khuyết Chu cũng giảm đi không ít: "Nếu Cố tổng muốn nói với tôi những thứ này thì không cần phải nói, chỉ cần Cố tổng giữ lời hứa của mình, giao chức tổng giám đốc của công ty kia cho tôi, vậy thì không cần phải nói cảm ơn nữa."
Cố Viễn Thư hoàn toàn bị lời của cô làm cho nghẹn họng.
Cảm giác vô lực lại một lần nữa dâng lên, giống như chỉ cần Khuyết Chu tỏ ra lạnh lùng với anh, tiềm thức của anh sẽ đi trước đại não một bước, trở nên đau khổ hơn.
Giống như bây giờ vậy, anh đã có chút không thở nổi, ngõ nhỏ chật chội đã trở thành một trong những lý do khiến anh cảm thấy khó thở.
Anh cười khổ: "Thật ra chúng ta không cần phải giương cung bạt kiếm như vậy."
"Chẳng lẽ anh muốn tôi liếc mắt đưa tình với mình sao?"
Nói xong, Khuyết Chu sải bước đi tới trước mặt Cố Viễn Thư, lập tức giơ tay lên ôm lấy cổ anh, thân thể hai người dán sát lại với nhau. So với nhiệt độ giả dối trong trò chơi, bây giờ nhiệt độ của hai người cực kỳ chân thật.
Một số ký ức đã bị xóa, nhưng cảm giác vẫn còn.
Ngay lúc này, trong đầu của Cố Viễn Thư lướt qua một số mảnh vỡ, anh hiểu được những cảm xúc kia sinh ra trong trò chơi là như thế nào.
Khuyết Chu lại kiễng mũi chân, môi của cô suýt chút nữa chạm vào môi Cố Viễn Thư.
Hơi thở giữa răng môi tràn ra, cổ họng Cố Viễn Thư giật giật vài cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/he-thong-xuyen-nhanh-cua-hac-nguyet-quang/247.html.]
Tiếng cười nhạo của người phụ nữ truyền đến, Khuyết Chu đẩy Cố Viễn Thư ra: "Lúc trước tôi vẫn cho rằng, sau khi chúng ta trở lại thế giới hiện thực sẽ có thể nối lại tiền duyên, sự thật chứng minh phụ nữ luôn cảm tính hơn đàn ông, còn đàn ông thì lại tuyệt tình hơn phụ nữ, biết rõ mối quan hệ giữa mình và người đó trong trò chơi không hề tâm thường, nhưng vẫn lựa chọn xem nhẹ. Anh lựa chọn buông tha đoạn ký ức này đã nói rõ anh đã buông bỏ tình cảm giữa hai chúng ta."
"Tôi không..." Cố Viễn Thư muốn giải thích, nhưng lúc há miệng lại không biết phải nói gì, mấy chữ anh muốn nói ra đều như nghẹn ở trong cổ họng.
Chỉ có thể tùy ý để ánh mắt lạnh lùng đến cực hạn của Khuyết Chu biến thành một con d.a.o sắc nhọn đ.â.m vào người anh khiến cả thân thể anh cực kỳ khó chịu.
Khuyết Chu: "Anh không có gì? Lúc đầu tôi rất vui vẻ chạy đi tìm anh, nhưng Cố tổng đã dạy tôi một bài học ở quán cà phê kia."
Lời nói châm chọc đầy cõi lòng của cô khiến Cố Viễn Thư hối hận muốn chết.
Từ trước đến nay anh đều tự phụ, cho nên dễ dàng khinh địch.
Sau khi rời khỏi trò chơi trở lại thế giới hiện thực, mặc dù biết ký ức của mình đã bị xóa bỏ, biết trợ lý đã nói với mình có sao lưu số liệu ký ức, nhưng sau khi bác sĩ đề nghị anh không nên cấy lại ký ức để tránh cho thế giới trò chơi và thế giới hiện thực lẫn lộn, anh không chút suy nghĩ lựa chọn không cấy số liệu vào đầu.
Bởi vì Cố Viễn Thư cảm thấy, nếu như anh đã thức tỉnh ý thức trong trò chơi, chắn chắn tính cách trước đây và bây giờ cũng giống nhau, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, lại càng không thích người khác.
Anh cảm thấy chán ngấy với loại cảm giác anh chờ em em chờ anh, nhưng mà sự thật lại đánh cho anh vài cú đau điếng.
Sau khi dùng góc độ của người thứ ba xem xong số liệu ký ức, anh bỗng nhiên hiểu được tại sao anh lại tức giận khi nhìn thấy Khuyết Chu ở quán cà phê.
Không phải anh tức giận với cô mà tức giận với chính bản thân mình.
Mặc dù đã quên hết mọi thứ trong trò chơi, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Khuyết Chu ở quán cà phê, anh vẫn rung động.
Cho nên khi quên hết được những chuyện xảy ra trong trò chơi, lý trí cảm thấy mình rung động với một người xa lạ không hề quen biết là một chuyện rất không có tiền đồ.
Loại ý nghĩ phức tạp rối rắm này khiến Cố Viễn Thư không nhịn được muốn chết, thế nên mới tạo thành cục diện bây giờ. Ngoại trừ hối hận, cũng chỉ có hối hận.
"Thật ra lúc tôi nhìn thấy cô ở quán cà phê đã cảm thấy rất quen thuộc, chỉ là vấn đề tính cách của tôi khiến tôi cảm thấy cho dù ở trong trò chơi, tôi cũng không có khả năng thích một người nhanh như vậy, càng không có khả năng có tình cảm sâu đậm với người đó, cho nên...
"Cho nên đây chính là lý do anh quên tôi? Vậy người đứng trước mắt tôi là?"
"Là kìm lòng không đậu, tôi không có cách thắng được lý trí của mình, cảm tính chiếm thế thượng phong, lúc cô xảy ra nguy hiểm, trái tim của tôi suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lòng ngực, trong lòng tôi chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là mong cô ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì."
Cố Viễn Thư nhìn vào mắt Khuyết Chu, muốn để cô nhìn thấy hai chữ chân thành trong mắt của mình.
Đáng tiếc, Khuyết Chu chỉ mỉm cười: "Cố tổng không hổ là tuổi còn trẻ đã làm tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như vậy, suýt chút nữa tôi đã tin lời này của anh rồi."
"Tôi thật sự..."
"Nếu trợ lý của Cố tổng và Cố tổng đã báo cảnh sát, ngày mai tôi còn có chuyện khác phải làm, tên biến thái này giao cho Cố tổng." Cô buông lỏng chân, tên biến thái đã sớm ngất đi.
Cô sửa sang lại quần áo của mình một chút, sau đó đi ra ngoài ngõ nhỏ.
Vừa đi vừa nói: "Cảm ơn Cố tổng, anh yên tâm, Khuyết Chu tôi tuyệt đối không phải người dây dưa không dứt, chuyện trong trò chơi tôi chỉ xem nó như một giấc mộng là được rồi."
Cho đến khi cô biến mất ở góc rẽ của hẻm nhỏ, trợ lý cũng xuất hiện ngay sau đó, lúc nhìn thấy người đàn ông xa lạ nằm trên mặt đất và ông chủ đang đứng một bên, cả khuôn mặt của anh đều ẩn trong bóng tối.
Thậm chí trợ lý cảm thấy ông chủ còn biến thái hơn cả tên biến thái.
Cô ấy cẩn thận đi tới, thử hỏi: "Ông chủ, sao Khuyết Chu tiểu thư lại đi trước vậy?" "Cô ấy nói tất cả mọi thứ trong trò chơi chỉ là một giấc mơ." Cố Viễn Thư ngẩng đầu khiến trợ lý giật mình: "Ông chủ... ngài khóc rồi."