HẾT HẠN, KHÔNG CHỜ ĐỢI - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:26:54
Lượt xem: 2,467
1
Ôn Tẫn lại say nữa rồi. Khi nhận được điện thoại, tôi vừa mới sắp xếp xong công việc cần xử lý trong thời gian này.
Kim đồng hồ chỉ vào số mười hai, tôi lái xe đến quán bar lớn nhất Vinh Thành.
Hành lang tầng thượng rất yên tĩnh, âm thanh từ trong phòng bao càng thêm rõ ràng.
“Thẩm Từ à, cô ấy cái gì cũng tốt, chỉ là không xinh đẹp, dẫn ra ngoài mất mặt.”
Giọng của anh uể oải, “Chẳng có chút thú vị nào, như một vũng nước chết.”
Tôi đẩy cửa vào, trong phòng bỗng im lặng, người bạn lớn lên cùng anh đẩy nhẹ anh.
“Anh Tẫn, chị dâu đến đón anh rồi.”
Ôn Tẫn lười biếng ngẩng đầu, đột nhiên nở nụ cười, đưa tay về phía tôi: “Vợ, về nhà thôi.”
Không biết đây là lần thứ mấy rồi, lần trước anh vì scandal giữa Tịch Sương và nam minh tinh khác mà đen mặt tại chỗ, lần trước nữa là trong cuộc họp cổ đông, vì tin đồn Tịch Sương có người yêu mà rời khỏi cuộc họp đi uống rượu.
Hôm nay đang trong cuộc đàm phán với khách hàng, anh đột nhiên bỏ đi mà không ai biết đi đâu.
Chỉ còn lại tôi phải khom lưng cúi đầu xin lỗi những người đó.
Còn lần này là vì sao? Lại là vì cái gì?
Tôi gật đầu chào những người khác, đỡ anh, nửa trọng lượng cơ thể của anh đổ lên người tôi.
Có người đột nhiên gọi tôi lại, người đó lưỡng lự: “Chị dâu, Tịch Sương đã về nước rồi, chị cẩn thận đấy…”
Tôi gật đầu, không nói gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/het-han-khong-cho-doi/chuong-1.html.]
Vậy ra lần này anh phát điên là vì Tịch Sương đã về nước?
“Vợ, Tiểu Từ, A Từ…” Anh nửa say nửa tỉnh, “Cô ấy về rồi.”
Cửa xe mở một nửa, gió thổi lùa vào mang theo chút se lạnh.
Vài giây sau, anh đột nhiên tỉnh táo, nhìn vào mặt nghiêng của tôi rồi bật cười.
“Thẩm Từ, cô thật sự là vô vị đến cực điểm.”
Đây là lần thứ hai anh nói tôi vô vị trong hôm nay, chắc là vì người có sức hút đã trở về.
Tôi chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, không phản bác.
Mối quan hệ giữa tôi và Ôn Tẫn xưa nay vẫn luôn như vậy, anh lúc nào cũng hận không thể để cả thế giới biết anh ghét tôi, còn tôi luôn dùng sự im lặng để đối phó với mọi chiêu trò của anh.
Anh không coi trọng tôi, cho rằng tôi không xinh đẹp, không dịu dàng, không thú vị, với tôi, anh luôn tìm ra hàng trăm sai sót.
Kết hôn với tôi chẳng qua chỉ là tuân theo di nguyện của ông cụ Cố, theo lời anh nói.
Nếu như năm đó, ba tôi không làm tài xế cho nhà họ Ôn rồi qua đời trong một tai nạn, ông nội thương tôi đáng thương, đưa tôi về nuôi dưỡng như cháu gái, có lẽ tôi sẽ học một trường đại học bình thường, làm một công việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, ở độ tuổi thích hợp, kết hôn với một người đàn ông bình thường.
Tôi sẽ không có cơ hội tiếp xúc với người thuộc tầng lớp của anh ta, càng không nói đến việc kết hôn với người thừa kế duy nhất của nhà họ Ôn.
Sau đó ông nội lâm bệnh nặng, tất cả mọi người đều hy vọng có thể xâu xé một miếng thịt từ nhà họ Ôn, các chú bác trong nhà dòm ngó, cổ phiếu rớt giá liên tục, mảnh đất mà nhà họ Ôn đầu tư gần như toàn bộ tài sản đột nhiên bị nhà nước thu hồi, khiến nhà họ Ôn lâm vào bờ vực phá sản.
Khi đó, Ôn Tẫn đang làm gì, anh đuổi theo Tịch Sương ra nước ngoài, điện thoại lúc nào cũng tắt máy, không ai liên lạc được với anh.
Mãi đến khi tôi dẫn theo một đám vệ sĩ tìm thấy anh ở một căn hộ ở nước ngoài, anh uống say bí tỉ, tôi bảo vệ sĩ trói anh lại.