HẾT HẠN, KHÔNG CHỜ ĐỢI - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:27:26
Lượt xem: 1,654
3
Điện thoại bị cúp một cách đột ngột.
Dạ dày tôi quặn đau, gục xuống bàn đau đến toát mồ hôi lạnh, qua tấm kính phản chiếu, tôi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình.
Hình như bệnh dạ dày lại tái phát, tôi nhắm mắt lại, nỗi buồn trong khoảnh khắc này tràn ngập.
Những thứ không thuộc về mình, cuối cùng sẽ phải trả lại thôi.
Tôi đau đến mức ý thức có chút mơ hồ, không biết tại sao lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Ôn Tẫn.
Ôn Tẫn mười bốn tuổi dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp trai, cả đầu vùi trong mũ trùm áo hoodie, mặt mày khó chịu, không muốn nói chuyện với tôi câu nào.
Sau này tôi mới biết, anh bị ông nội dùng tiền tiêu vặt làm điều kiện ép đi đón tôi.
Đường đi rất dài, tôi ngồi trong xe nôn thốc nôn tháo, cho đến khi trong dạ dày không còn gì để nôn, anh mới đưa tay ra, đưa cho tôi một chai sữa ấm.
Tôi nhớ đôi tay đưa qua đó, trong không gian mờ tối giống như phát sáng.
Sau đó, tôi và anh vào cùng một trường trung học.
Ban đầu, anh không ghét tôi như bây giờ, anh đạp xe đưa tôi đi học vì tôi bị say xe, anh cũng là người lục tung cả trường để tìm tôi khi tôi bị nhốt trong nhà vệ sinh nữ.
Cảnh tượng thay đổi, là một thiếu niên lười biếng và xấu tính kéo tóc đuôi ngựa của tôi.
“Chiều nay tôi đi quán net, cậu mà mách lẻo thì c.h.ế.t chắc.”
Có vẻ nghĩ đến điều gì đó, anh nhướn tay ôm vai tôi, “Cho chắc ăn, cậu đi với tôi luôn đi.”
Thế là trong quán net, anh ngồi một bên chơi game, còn tôi ngồi bên cạnh từ từ làm bài tập.
Buổi tối về nhà, không ngoài dự đoán, anh lại bị phạt quỳ.
Sân trước đêm lạnh như nước, anh quỳ thẳng tắp, hướng về phía tôi nháy mắt.
Không biết vì sao, anh luôn thích làm trái ý ông nội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/het-han-khong-cho-doi/chuong-3.html.]
Năm tốt nghiệp cấp hai, lớp tổ chức đi xem pháo hoa ở bãi biển, tôi bị bỏ lại trên con đường hoang vắng.
Tôi đi bộ không biết bao lâu, cho đến khi Ôn Tẫn cưỡi chiếc mô tô của anh xuất hiện trước mặt tôi.
Chàng thiếu niên trên mặt đầy vẻ lo lắng, sự quan tâm không giống giả tạo.
Nhiều năm sau đó, tôi vẫn nhớ dáng vẻ lo lắng của anh khi đó, quần áo lấm lem bụi đất, giọng nói hình như còn mang chút nghẹn ngào, “Thẩm Từ, cậu làm tôi sợ muốn chết.”
“Thẩm Từ, cậu có sợ không…”
Tôi tựa vào lưng anh, trái tim bỗng đập thình thịch.
Cảnh tượng tiếp tục thay đổi, là Ôn Tẫn mười bảy tuổi ngồi xổm trên tấm thảm, bên ngoài cây thông phủ đầy tuyết, trong nhà ấm áp, anh ngẩng đầu lên, hôn lên môi tôi.
“Thẩm Từ, hình như tôi có chút thích cậu rồi…”
Tôi ngơ ngác nhìn hàng mi dài của anh, có chút muốn khóc.
Chúng tôi cứ thế mà mơ mơ hồ hồ bắt đầu yêu nhau.
Sau này, tôi càng nỗ lực hơn, những kiến thức kinh doanh mà Ôn Tẫn không thích học, tôi theo ông Ôn học tập, tôi nỗ lực hoàn thành từng nhiệm vụ mà ông giao, cố gắng trở thành đứa trẻ xuất sắc nhất trong mắt ông.
Ông nội ngày càng hài lòng về tôi, thuê giáo viên lễ nghi cho tôi, giới thiệu tôi với mọi người, tự hào vô cùng khi nói tôi là cháu gái ngoan nhất của ông.
Từ một cô gái nhút nhát, yếu đuối trở thành một người quyết đoán, thông minh cần bao lâu, chỉ cần hai năm thôi.
Trong số các cháu dâu mà ông lựa chọn, đều là những tiểu thư thế gia môn đăng hộ đối, cao quý xinh đẹp, còn tôi chưa bao giờ nằm trong phạm vi xem xét của ông.
Thứ ông cần, xưa nay là sự kết hợp giữa những người mạnh mẽ.
Khi đó, tôi gần như dùng hết can đảm của mình, mới bước đến trước mặt ông, cầu xin một cơ hội ở bên cạnh anh lâu dài.
“Ông ơi, có thể xem xét đến cháu không?”
Ông nhìn tôi, dường như không ngờ tôi lại nói ra những lời này, cuối cùng ông thở dài.
“Nhưng Tiểu Từ, con đường này rất khó, có lẽ sẽ có một ngày, cháu phát hiện Ôn Tẫn chỉ là một thằng nhóc ngu ngốc và xấu xa, rồi hối hận về quyết định hôm nay.”
Tôi cúi đầu, giọng khàn khàn, “Cháu không sợ.”