HẾT HẠN, KHÔNG CHỜ ĐỢI - NGOẠI TRUYỆN 2
Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:31:18
Lượt xem: 1,685
2
Lần đầu tiên anh gặp Thẩm Từ, cô buộc tóc ngắn với mái bằng, cả người trắng nõn mịn màng, giống như một món đồ gốm trắng thượng hạng, phối cùng đôi mắt dịu dàng trầm lắng.
Ông nội dặn dò anh phải đối xử tốt với cô, không được bắt nạt cô.
Đó là lần duy nhất anh không chống đối lại ông nội.
Cô luôn rất cẩn thận dè dặt, cô bị say xe, chỉ cần ở trong không gian kín một chút là sẽ buồn nôn, nhưng vẫn co mình vào góc xe.
Vì say xe, sau đó trong một khoảng thời gian dài, anh đạp xe chở cô đi học. Cô sợ ngã, nhưng chỉ dám nắm một chút góc áo của anh.
Cô luôn có dáng vẻ dịu dàng lặng lẽ, bị bắt nạt cũng chỉ biết nhẫn nhịn.
Sau đó Ôn Tẫn đã dạy cho tất cả những người bắt nạt cô một bài học.
Bỗng nhiên anh cảm thấy thương cảm cho cô gái nhỏ cô đơn này, anh biết, Thẩm Từ luôn lén khóc vào ban đêm.
Cha cô vừa mới qua đời, cô lại đến một nơi xa lạ không quen biết ai, bị người ta bắt nạt cũng không có ai che chở.
Anh giận cô không phản kháng, mắng cô không ngớt lời.
Thẩm Từ chỉ ngẩng đầu lên cười với anh, vẻ mặt vô tư, “Không sao đâu, họ không đánh tớ, nói mấy câu tớ cũng không mất miếng thịt nào.”
Về sau Ôn Tẫn mới hiểu, cô không phản kháng chỉ vì không muốn để lại ấn tượng gây rối trong lòng ông nội, vì vậy có những chuyện, cô có thể nhẫn nhịn thì sẽ nhẫn nhịn.
Khi đó Ôn Tẫn không biết rằng, việc thương cảm cho một người là khởi đầu của tình yêu. Về sau anh cảm thấy cô rất đáng yêu, dáng vẻ khi làm bài đáng yêu, món mì cà chua cô nấu cũng đáng yêu, chạy cũng đáng yêu, cười cũng đáng yêu, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến anh vui vẻ.
Nhưng về sau, Thẩm Từ càng ngày càng giống ông nội, càng ngày càng không để lộ cảm xúc, anh không thể nhìn thấy trái tim cô qua đôi mắt cô nữa.
Chiều hôm đó về nhà, ông nội đã khen ngợi Thẩm Từ trước mặt anh, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
“Tiểu Từ rất thông minh, hợp với con lắm, sau này hai đứa ở bên nhau, nó có thể giúp đỡ con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/het-han-khong-cho-doi/ngoai-truyen-2.html.]
Ôn Tẫn rất ít khi nghe ông nội khen ngợi ai đó như vậy, nhưng thái độ của ông đối với Thẩm Từ giống như đối xử với một món hàng đang được chào bán.
Tại sao lại là Thẩm Từ?
Vì Thẩm Từ là một đứa trẻ hiền lành, biết ơn, lại cô độc, có thể dễ dàng bị ông nội kiểm soát, phục vụ cho nhà họ Ôn mà không lo bị phản bội.
Anh nhìn thấy sự hài lòng trong mắt ông nội, nhếch môi cười, “Ông nghĩ con sẽ giống bố mẹ con, mặc ông muốn làm gì thì làm sao?”
Anh nhìn Thẩm Từ chấp nhận mọi sắp đặt của ông nội, trở thành một người phụ nữ hoàn hảo, đủ để trở thành bà chủ của nhà họ Ôn.
Lần đầu tiên anh có cảm giác bị phản bội, họ vốn dĩ nên là một phe.
Tình cảm của anh dành cho cô đã thay đổi từ lúc đó, khi ấy anh thậm chí còn nghĩ rằng mình ghét Thẩm Từ.
Sau đó, anh đã kết thúc mối quan hệ đầu tiên với Thẩm Từ bằng một cách cực kỳ tồi tệ.
Nhưng Thẩm Từ không hề có biểu cảm gì, cô chỉ dùng đôi mắt dịu dàng, thản nhiên nhìn anh, không khóc không giận, dường như chỉ là một người không quan trọng đang trêu chọc cô.
Cô không để tâm, khiến anh cảm thấy mình như một tên hề nhảy nhót.
Cô nói: “Ôn Tẫn, vậy thì chúng ta chia tay đi.”
Ôn Tẫn nhìn bóng lưng cô dần khuất, có chút mỉa mai.
Anh nghĩ, có lẽ Thẩm Từ chưa bao giờ thích anh, anh chỉ là chiếc thang để Thẩm Từ leo lên nhà họ Ôn.
Rốt cuộc, đứa trẻ nhà nghèo muốn vượt qua giai cấp gần như là chuyện khó như lên trời, Ôn Tẫn nghĩ một cách cay nghiệt.
Có Thẩm Từ, ông nội ngược lại không còn quản lý anh nhiều nữa.
Anh dọn ra ngoài, bắt đầu hẹn hò với Tịch Sương.
Đẹp, sống động, nhiệt huyết, cùng sở thích với anh, sau khi tốt nghiệp cấp ba, ở bên Tịch Sương, anh hiếm khi có được cảm giác tự do, anh chọn học cùng trường với Tịch Sương.