HẾT HẠN, KHÔNG CHỜ ĐỢI - NGOẠI TRUYỆN 4
Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:32:16
Lượt xem: 1,292
4
Hôm đó anh uống đến say khướt, cho đến khi Thẩm Từ tìm thấy anh.
Bỗng dưng Ôn Tẫn cảm thấy tức giận, anh không biết mình đang giận cái gì.
Anh nói, anh sẽ không bao giờ cưới cô.
Cô nhìn vào khuôn mặt đau khổ của anh, vẫn bình tĩnh phân tích những lợi ích và tổn thất với anh.
Không lâu sau khi anh và Thẩm Từ kết hôn, ông nội qua đời.
Họ lo liệu hậu sự xong xuôi, nỗi đau buồn còn chưa kịp qua đi, đã lao đầu vào công việc.
Nhưng Ôn Tẫn không ngờ mọi chuyện lại khó khăn đến vậy, anh bỗng hối hận vì đã không nghe lời ông nội, đến mức giờ đây anh vụng về, làm gì cũng phải để Thẩm Từ cầm tay chỉ việc.
Anh cảm nhận được rằng thời gian đó, Thẩm Từ như toát ra sự mệt mỏi từ trong tận xương tủy.
Cô điềm tĩnh và trưởng thành hơn vài năm trước rất nhiều, giấu gai trong lớp vỏ mềm, nhưng quyết định vẫn rất dứt khoát, mỗi khi xảy ra vấn đề, cô luôn tìm ra cách giải quyết nhanh chóng và tốt nhất để giảm thiểu thiệt hại.
Chỉ là cô quá lý trí, đến mức mọi chuyện cô chỉ nhìn thấy mặt tổn thất phía sau.
Về sau anh bị chú mình hạ thuốc, muốn tạo ra một vụ bê bối.
Khi tỉnh lại, bên cạnh là Thẩm Từ, khuôn mặt cô yên bình, mệt mỏi cuộn tròn.
Anh có chút đỏ mặt, đây là lần đầu tiên của anh.
Thẩm Từ thì lại không có phản ứng gì nhiều, chỉ rõ ràng mạch lạc giải thích cho anh toàn bộ sự việc đêm qua, tổng kết lại, tất cả đều là một sự cố.
Anh biết đó là một sự cố, cũng biết rằng bản thân mình đã nửa cưỡng ép, nửa dụ dỗ để xảy ra chuyện với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/het-han-khong-cho-doi/ngoai-truyen-4.html.]
Nhưng cô như thế, ngược lại khiến anh cảm thấy không vui.
“Thẩm tổng đúng là vô tình sau khi đã đạt được mục đích.”
Thẩm Từ chỉ ừ một tiếng, không có ý định tranh cãi.
Ôn Tẫn càng giận hơn, Thẩm Từ luôn dùng thái độ nhẹ nhàng mà khiến anh nổi điên.
Anh không biết mình đã bắt đầu lại thích Thẩm Từ từ lúc nào, chỉ biết rằng khi tỉnh lại nhìn thấy Thẩm Từ, bỗng dưng dâng lên suy nghĩ rằng cứ như thế này cả đời cũng không sao.
Cảm giác này mạnh mẽ hơn so với vài năm trước, mãnh liệt đến mức anh mong muốn có được toàn bộ tình yêu của Thẩm Từ.
Bỗng nhiên anh hiểu ra lời của Tịch Sương.
Anh biết rằng thời niên thiếu mình đã làm nhiều điều khiến cô đau lòng, nhưng không biết làm sao để bù đắp, thế là dồn hết sức để đối xử tốt với cô, đem tất cả những gì tốt nhất mà anh cho là tốt đặt trước mặt cô.
Cô vốn dĩ lạnh nhạt, anh rất khó để nhìn thấy những cảm xúc mãnh liệt trong mắt cô.
Nhưng trái tim cô lại không thể sưởi ấm được, cô cũng cười với anh, đáp ứng yêu cầu của anh, đôi khi còn vô thức dựa dẫm vào anh, nhưng Ôn Tẫn không cảm nhận được cô yêu anh.
Về sau, Thẩm Từ bị sảy thai, sức khỏe cô quá yếu, các chỉ số đều không đạt, cô hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.
Ôn Tẫn một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi, anh vốn không tin vào thần phật, nhưng sau khi tan làm anh lập tức đi đến ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng kia.
Núi cao bậc thang dài, chỉ có những chiếc đèn đường được lắp trên núi đồng hành cùng anh.
Anh nghĩ, mình phải thành tâm hơn, càng thành tâm hơn nữa.
Cầu nguyện cô bình an, chỉ mong cô bình an.