HIỆN CA CỦA TÔI BỎ NHÀ ĐI RỒI~ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-27 12:41:59
Lượt xem: 233
7.
Lần này cãi nhau cũng lại là vì chuyện kết hôn.
Bố mẹ Trần Hiện giới thiệu một cô gái, bảo anh đến xem mắt thử.
Anh từ chối ngay lập tức trước mặt tôi.
Mẹ anh trên điện thoại hỏi anh định khi nào sẽ kết hôn.
Trần Hiện nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ khát khao.
“Chuyện này thì mẹ phải hỏi bạn gái của con mới đúng.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngạc nhiên vui mừng của mẹ anh:
“Cái gì? Con trai! Con có bạn gái rồi à?”
“Chuyện lớn như thế mà lại giấu mẹ là sao?”
“Hôm nào dẫn về nhà để mẹ gặp mặt đi? Thôi, hai đứa bận rộn, hay là để mẹ qua thăm các con nhé.”
Trần Hiện không nói gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi bực mình trừng mắt nhìn anh.
Trần Hiện cười nhẹ, nói quyết định xong sẽ liên lạc lại.
Sau khi cúp máy, tôi nổi giận với anh.
“Không phải đã thống nhất với nhau là chuyện yêu đương không được nói với gia đình sao?”
Trần Hiện ôm tôi ngồi lên đùi anh, cúi đầu hôn nhẹ.
“Em yêu, em định khi nào mới cho anh một danh phận?”
“Anh muốn đưa em về ra mắt bố mẹ, họ chắc chắn sẽ rất thích em đó.”
“Chúng ta kết hôn nhé, được không?”
Tôi im lặng.
Ở bên nhau lâu rồi, suýt thì quên mất sự chênh lệch giữa chúng tôi.
Anh sinh ra trong một gia đình giàu có, được bố mẹ cưng chiều từ bé.
Còn tôi thì phải nỗ lực gấp trăm lần người khác, mới có thể miễn cưỡng sánh vai với anh.
Sự tham lam của mẹ tôi giống như một loại dây leo vô hình, cắm rễ sâu vào m.á.u thịt tôi, rồi từ đó nuôi sống em trai tôi.
Tôi không muốn Trần Hiện biết điều này.
Nhưng hôn nhân là một chiếc chìa khóa, nó sẽ mở ra cánh cửa bí mật kia.
Tôi tránh né nụ hôn của anh, giọng không mấy dễ chịu:
“Để sau đi, bây giờ em còn chưa suy nghĩ xong.”
Nụ cười của Trần Hiện trở nên gượng gạo, một lúc lâu sau, anh hỏi:
“Tống Ngôn Tâm, anh thật sự kém cỏi đến vậy sao?”
Âm giọng rất mềm yếu, như thể chỉ cần tôi nói “phải”, anh sẽ khóc lên ngay lập tức.
Sự mâu thuẫn trong lòng khiến tôi bỗng chốc không thở nổi.
Tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
“Dù sao em cũng không muốn kết hôn, nếu anh sốt ruột thì cứ đi gặp cô gái mà mẹ anh giới thiệu đi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Trần Hiện liền thay đổi.
Anh cứ nhìn chằm chằm như vậy, khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy.
Tôi biết mình đã nói sai, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng.
Khi nhìn thấy anh chặn mình, trong lòng thật sự rất sợ hãi.
Tôi chưa đủ dũng khí để chịu đựng việc bị anh cứ thế bỏ rơi.
Tôi ôm Tô Mạn ở quán bar, khóc lóc thảm thiết, lời nào thốt ra cũng đều trách móc Trần Hiện.
Nhưng chỉ tôi mới biết, thực ra bản thân đang nhớ về anh như thế nào.
Tôi chính là một kẻ vừa ích kỷ lại nhát gan như vậy.
Không thể cho Trần Hiện những gì anh muốn, nhưng lại luôn muốn giữ anh bên mình.
8.
Sau trận cãi vã lần đó, Trần Hiện liền thay đổi hoàn toàn.
Anh thường xuyên làm thêm giờ hơn, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.
Tô Mạn nhắc nhở tôi phải cẩn thận, vì anh ấy có thể đang nuôi người khác bên ngoài.
Tôi nghĩ đến việc Trần Hiện tối qua vẫn đòi hỏi tôi hai lần.
Tần suất như này, khả năng có người khác là rất thấp.
Nhưng lời nói của Tô Mạn cứ như một cái gai, đ.â.m vào lòng.
Khi chúng tôi đi xem phim cùng nhau, anh ấy cũng trả lời tin nhắn luôn tục.
Ngay cả lúc nấu ăn, anh cũng mang điện thoại vào bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hien-ca-cua-toi-bo-nha-di-roi/chuong-3.html.]
Mỗi lần như vậy, cái gai kia lại nhói lên trong lòng một chút.
Cuối cùng, tôi không thể nhịn được nữa.
“Trần Hiện, gần đây công ty có bận rộn thế à?”
Anh ấy đang uống canh, nghe vậy liền ngước mắt nhìn tôi một cái rồi ậm ừ:
“Có hơi bận, dự án mới vừa bắt đầu nên cần phải theo sát kiểm tra.”
Câu trả lời này vô cùng hoàn hảo, không có điểm nào để bắt lỗi.
Tôi ngại ngùng ngậm miệng.
Sau bữa ăn, tôi chủ động đề nghị mình rửa chén.
Anh ngạc nhiên nhướng mày.
“Cục cưng đang quan tâm anh à?”
Tôi cười hì hì.
“Anh nấu ăn, em rửa chén, rất phân minh mà.”
“Hơn nữa, gần đây anh bận rộn như vậy, em giúp anh chia sẻ một chút cũng phải thôi.”
Gương mặt Trần Hiện tràn đầy ý cười.
“Cục cưng ngoan như vậy, tối nay anh sẽ làm xong sớm để thưởng cho em nhé.”
Tôi: “...”
Tối đó, tôi mang đĩa trái cây vào phòng làm việc tìm anh ấy.
Trần Hiện đeo kính không gọng, ánh đèn từ màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của anh.
Vừa xa cách lại vừa gợi cảm.
“Trần Hiện, ăn chút trái cây đi.”
Trần Hiện quay đầu sang, mỉm cười.
Anh ấy đưa tay kéo tôi vào lòng, vùi đầu vào cổ tôi hít một hơi thật sâu.
Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Hôm nay em sao vậy?”
“Em ngoan như này khiến anh không muốn làm việc nữa rồi.”
Cả người tôi ngồi trên đùi anh ấy, ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi của anh.
Mặt tôi nóng bừng.
“Khụ! Khi làm việc vẫn phải tập trung một chút.”
“À mà, điện thoại của anh có cần sạc pin không?”
“Em thấy anh bận quá, để em mang vào phòng ngủ sạc giúp anh nhé.”
Trần Hiện ngước mắt lên, ánh mắt đầy vẻ đùa cợt.
Anh kéo dài giọng, trêu chọc:
“Cục cưng muốn xem điện thoại của anh à?”
Nói rồi, anh cầm lấy chiếc điện thoại đang úp mặt trên bàn, đưa cho tôi:
“Xem đi, được em kiểm tra là niềm vinh hạnh của anh.”
Ý nghĩ nhỏ nhoi của tôi bị anh ấy vạch trần ngay tức khắc.
Tôi xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ dưới đất mà chui xuống.
Anh đưa tôi một cách thản nhiên như vậy, tự dưng lại hơi không dám xem nữa.
Tôi quay mặt đi.
“Ai muốn xem điện thoại của anh chứ, chúng ta đã thỏa thuận là sẽ không xâm phạm quyền riêng tư của nhau mà, em không phải loại người như thế.”
“Thật sự không xem sao?”
“Không xem.”
Anh ấy cười khẽ.
“Ban đầu còn lo rằng em sẽ phát hiện.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Xem ra là lo thừa rồi.”
Tôi lập tức trừng mắt nhìn anh:
“Có gì mà không thể để em phát hiện?”
Trần Hiện giơ điện thoại lên, bấm một tiếng, “tách”.
Anh lật màn hình lại cho tôi xem—
Trên đó là hình chụp tôi đang cau mày, vẻ mặt hung dữ.
Trần Hiện dùng một tay giữ gáy tôi, cúi xuống hôn lên.
“Có vẻ mặt ghen tuông đáng yêu của vợ mà anh muốn giữ lại.”
Đúng là đồ trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương!
Ngoài tôi ra, ai mà thèm nữa chứ!