Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HIỆN CA CỦA TÔI BỎ NHÀ ĐI RỒI~ - Chương 7 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-08-27 12:49:51
Lượt xem: 188

 

16.

 

Một ngày trước sinh nhật của Trần Hiện, tôi và Tô Mạn đi dạo ở trung tâm thương mại.

 

Chúng tôi cầm theo trà sữa, từ tầng một leo lên tầng bốn, rồi lại từ tầng bốn đi xuống.

 

Quà tặng thì không chọn được món nào.

 

Ngược lại, bụng thì đã no căng.

 

Tô Mạn không thể đi thêm nữa.

 

Khi tới trước một cửa hàng váy cưới, cô ấy dừng lại.

 

Nhìn vào chiếc váy cưới trễ vai trong tủ kính.

 

“Tiểu Tâm, quà tặng cần phải hợp ý của người nhận, anh Trần nhà cậu thích gì, cậu biết chứ?”

 

Cô ấy nháy mắt với tôi.

 

Tôi hiểu ý.

 

Tô Mạn lại nói:

 

“Cậu không phải đã nói mẹ cậu biết chuyện của hai người rồi sao? Dù sao thì cậu đưa tiền rồi, cũng nói rõ ràng, còn điều gì phải lo lắng nữa?”

 

“Mau nhanh lên đi!”

 

Ánh sáng lấp lánh chiếu vào người mẫu trong tủ kính.

 

Chiếc váy cưới đính ngọc trai, phản chiếu một loại ánh sáng rực rỡ.

 

Tôi nhớ đến ánh mắt của Trần Hiện khi anh cầu hôn lần trước—

 

Hồi hộp xen lẫn mong đợi.

 

Đôi mắt anh ướt át, quả thật đẹp tựa những viên ngọc trai kia.

 

Trong nỗi xúc động, tôi do dự nói:

 

“Tớ cũng không phải không nghĩ đến, nhưng váy cưới này, mặc ở nhà có vẻ không tiện lắm.”

 

Cô ấy gõ nhẹ lên đầu tôi.

 

“Có tớ ở đây, sợ gì!”

 

Cứ như vậy, chúng tôi đã bước vào cửa hàng váy cưới.

 

Khi tôi bước ra khỏi phòng thử đồ, ánh mắt Tô Mạn sáng lên.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Cái này còn chẳng phải sẽ khiến Trần Hiện hoàn toàn mê mẩn sao!”

 

“Mua đi, mua đi! Ngày mai tớ sẽ làm một khóa trang điểm cao cấp cho cậu! Nhất định phải đẹp đến mức làm anh ta thần hồn điên đảo!”

 

17.

 

Sáng hôm sau, tôi và Trần Hiện cùng đi làm.

 

Khi đưa tôi đến dưới cửa công ty, tôi dặn dò anh:

 

“Trần Hiện, hôm nay đừng làm việc quá muộn, về sớm nhé.”

 

Anh cười, nói đồng ý:

 

“Tối nay anh sẽ nấu một bàn ăn đầy thịnh soạn cho em.”

 

Khi xe của anh rời đi, tôi nhanh chóng liên hệ với Tô Mạn.

 

Hôm nay tôi đã xin nghỉ một ngày, lịch trình cả ngày bắt đầu từ bây giờ nhất định sẽ rất bận rộn đây.

 

Trước tiên, tôi đến cửa hàng làm bánh, tự tay chuẩn bị một chiếc bánh kem.

 

Tô Mạn sau đó dẫn tôi đi spa và làm móng.

 

Kết thúc một loạt các mục trong kế hoạch, chúng tôi trở về nhà, Tô Mạn giúp tôi thay váy cưới.

 

Tôi ngồi trước gương, nhìn cô ấy làm tóc cho mình.

 

Cảm giác lo lắng dâng lên.

 

“Mạn Mạn, có phải quá lố rồi không?”

 

“Dù sao cũng không phải là kết hôn thật.”

 

Cô ấy lườm tôi một cái.

 

“Chỉ có như vậy mới có thể khiến Trần Hiện cảm nhận được tấm lòng của cậu, để anh ta biết rằng, cậu không còn là Tống Ngôn Tâm chỉ vì chuyện kết hôn mà giận dỗi, khiến anh ta bỏ nhà ra đi ở khách sạn!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hien-ca-cua-toi-bo-nha-di-roi/chuong-7-hoan.html.]

Tôi bị cô ấy chọc cười.

 

Khi mọi thứ đã hoàn thành, Tô Mạn đánh giá qua một vòng, mỉm cười hài lòng.

 

“Đã ổn rồi, tớ cược rằng khi Trần Hiện thấy cậu, anh ấy nhất định sẽ bật khóc ngay lập tức.”

 

“Mới tưởng tượng thôi đã thấy thú vị rồi, ngày mai nhớ kể lại cho tớ nhé!”

 

Sau khi tiễn Tô Mạn về, tôi ngồi một mình ở nhà đợi Trần Hiện trở về.

 

Cảm giác lo lắng xen lẫn mong đợi.

 

Tôi muốn gửi tin nhắn hỏi anh đã về đến đâu rồi.

 

Nhưng lại sợ bị lộ ra gì đó.

 

Cả căn nhà khi này tối om, chỉ có đèn nhỏ le lói ở hành lang.

 

Nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, tôi nhanh chóng cầm váy lên, điều chỉnh tư thế đứng.

 

Cửa đã mở.

 

Trần Hiện cúi đầu thay giày.

 

“Bảo bối, anh về rồi.”

 

“Em đói không? Tối nay anh sẽ nướng bò bít tết nhé, rượu sâm panh lần trước đã đến, tối nay chúng ta cùng nhau uống…”

 

Giọng nói của anh đột ngột ngừng lại.

 

Trần Hiện ngẩn người nhìn tôi, đôi mắt anh dần đỏ lên.

 

“Tống Ngôn Tâm…”

 

Trong lòng tràn đầy những bong bóng màu hồng, mắt tôi cũng cay cay theo.

 

Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi nhấc váy, hơi cúi người về phía anh.

 

“Trần Hiện, chúc mừng sinh nhật.”

 

Trần Hiện bước nhanh về phía tôi.

 

Đến khi cách nhau một bước chân, anh đứng ngây ra nhìn tôi.

 

“Tống Ngôn Tâm, đây không phải là mơ chứ?”

 

“Có phải là điều mà anh đang hiểu đúng không?”

 

Tôi vừa cười vừa rơi nước mắt, nhẹ nhàng hỏi anh:

 

“Trần Hiện, đây là món quà sinh nhật mà em dành tặng cho anh, anh có thích không?”

 

Trần Hiện như cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, ôm chặt tôi vào lòng.

 

Giọng anh từ nghi hoặc biến thành nghẹn ngào:

 

“Thích, anh thích lắm.”

 

Qua lớp váy cưới mỏng, tôi cảm nhận được hai trái tim đang hòa chung một nhịp, rộn ràng và vui mừng.

 

18.

 

Trong phòng ngủ, nhiệt độ dần tăng cao.

 

Trần Hiện tối nay đặc biệt mạnh mẽ.

 

Cũng lại im lặng khác thường.

 

Giọng tôi không rõ lời, khó khăn nói ra hai từ cầu xin.

 

Anh giống như không nghe thấy, nắm chặt cổ tay tôi, tấn công mạnh mẽ.

 

Một giọt nước lạnh bỗng nhỏ xuống lưng.

 

Tôi run rẩy ngoái đầu nhìn lại.

 

Nhìn thấy trên mặt Trần Hiện đầy vệt nước mắt.

 

Tôi không thể diễn tả cảm xúc hiện tại trong lòng.

 

Nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này.

 

Bảy năm quen biết.

 

Sáu năm yêu nhau.

 

Tình yêu của chúng tôi dành cho đối phương, chỉ có ngày một tăng thêm mà thôi.

 

(Hoàn chính văn)

 

Loading...