HIỆP KHÁCH TRƯ KIẾN SẦU - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-06-16 07:58:20
Lượt xem: 9,978
29
Sau khi chúng ta rời đi, chưa đầy một ngày đã có người phát hiện cửa tiêu cục Phúc Uy không mở được.
Người đó chính là Dương Hỉ Nhi.
Nàng bị hủy dung, khiến đệ đệ khóc không ngừng, cha mẹ không chịu cho nàng vào nhà.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nàng chỉ có thể tìm cách bám lấy Lục Xuyên.
Nhưng khi nàng phát hiện tiêu cục Phúc Uy không có người, liền khóc lóc trước cổng nha môn, cầu huyện lệnh đòi lại công bằng cho mình.
Khi đó phòng hộ tịch trong nha môn đã bị đốt sạch, huyện lệnh làm sao còn để tâm đến nàng, lập tức sai nha dịch đuổi nàng ra ngoài.
Ngày hôm đó, những người đến xem náo nhiệt đều nghe thấy huyện lệnh mắng trong nha môn:
"Ngươi là thiếp của nhà họ Điền, giả bộ làm con gái nhà lành cái gì, lão gia ta còn chưa hỏi ngươi nhà họ Điền chạy đi đâu, ngươi còn có mặt mũi đến đây đòi phu quân?"
Có người chỉ xem náo nhiệt, nhưng có người nhận ra điều gì không ổn.
Nhà họ Điền và tiêu cục liên tiếp bỏ trốn, chuyện này sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Chỉ nửa tháng sau, đám sơn tặc đầu tiên cướp phá huyện Đào Nguyên, những người còn sống sót đều vội vàng chạy trốn khắp nơi.
Đại nương hàng xóm vốn đi cùng một đoàn người lên phía Bắc, trong đó có cả cha mẹ ta, họ ôm đệ đệ, không thấy nhị thúc và thím đâu, không biết họ sống c.h.ế.t ra sao.
Đại nương đi càng lúc càng thấy không ổn, lương khô vốn đã ít ỏi, ăn hết lương khô rồi thì ăn cỏ, hết cỏ thì bóc vỏ cây, hết vỏ cây thì ăn đất, nhưng có một ngày họ lại được ă//n th//ịt!
Người dẫn đầu nói đây là th//ịt d//ê.
Nhưng cha ta lấy gậy chọc vào nồi, lập tức kêu lên: "Đây là th//ịt ng//ười!"
Sau đó thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hiep-khach-tru-kien-sau/chuong-29.html.]
Đại nương nói ngày hôm sau bà không còn thấy cha ta, mẹ ta điên điên dại dại ôm một cái bọc rỗng đi theo đoàn người phía sau, người dẫn đầu hoàn toàn không để ý, thỉnh thoảng còn dừng lại chờ mẹ ta, đợi bà theo kịp rồi mới đi tiếp.
Đại nương nhìn thấy đôi mắt ngày càng đỏ của mấy người dẫn đầu, cuối cùng nhận ra rằng bà và họ không phải là những người bạn đồng hành cùng sống sót.
Họ coi những người già yếu trong đoàn là lương thực dự trữ!
Đêm khuya, Đại nương mò mẫm chạy trốn, không dám đi lên phía Bắc nữa, quyết định quay trở lại huyện Đào Nguyên.
Bà đi không xa, bỗng phát hiện có người theo sau.
Lập tức, bà toát mồ hôi lạnh, chân tay run rẩy, nghĩ rằng đã bị mấy người dẫn đầu phát hiện.
Ai ngờ quay đầu lại, chỉ thấy mẹ ta nước dãi chảy dài theo sau, trước kia bà thấy người là hỏi "Có thấy chồng ta không? Có thấy con trai ta không?", lần này lại im lặng theo Đại nương ra ngoài.
Đại nương không đành lòng, cũng nghĩ rằng mẹ ta chưa đến số tận, liền xé một mảnh vải rách, buộc mẹ ta lại cùng đi.
Đại nương suốt đường trốn tránh, cuối cùng gặp được quân của Khổng Hiền Vương đi tiễu phỉ, may mắn trở về huyện Đào Nguyên.
Đại nương dẫn chúng ta đến nhà của bà.
Căn nhà nhỏ của bà cơ bản đã bị san phẳng, bên cạnh chính là ngôi nhà của ta và Lục Xuyên, đã bị đốt cháy không còn hình dạng.
Đại nương cố gắng dọn sạch tấm ván cửa hỏng trên mặt đất, dưới đó lộ ra một cái hầm ngầm.
Bà kêu vào trong hầm tối đen: "Tỷ tỷ ơi, ra đây đi, A Hạnh vẫn còn sống đây này!"
Người bên trong sợ hãi cực độ, dù có gọi thế nào cũng không chịu ra.
Cuối cùng, Đại nương phải lấy lương khô dụ dỗ mới kéo được người đó ra ngoài.
Mẫu thân ta đã bị cạo trọc hết tóc, một chân bị què, ánh mắt trống rỗng và mờ mịt.
Bà giật lấy lương khô từ tay Đại nương, cố nhét vào lòng.
"Không được cướp! Các ngươi không được cướp! Tất cả để lại cho con trai ta, con trai đâu? Con trai ăn cơm đi..."