HIỆP KHÁCH TRƯ KIẾN SẦU - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-06-16 05:16:01
Lượt xem: 13,240
3
Tỷ tỷ của ta tên là Hỉ Nhi.
Ta tuổi còn nhỏ, nhưng đã biết phân biệt đẹp xấu.
Tỷ tỷ chắc chắn thuộc về những cô nương xinh đẹp, không thể nói là tuyệt sắc giai nhân, nhưng ít nhất cũng là tiểu gia bích ngọc.
Ít nhất ở huyện Đào Nguyên, khi nhắc đến những cô nương xinh đẹp, chắc chắn sẽ có người nhắc đến "đại cô nương nhà Dương đồ tể".
Nhưng sau "đại cô nương nhà Dương đồ tể" là câu "đáng tiếc nhà cô ấy làm nghề đồ tể, không thể lên mặt được".
Những lời đồn đại này truyền đến tai tỷ tỷ, nàng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, giả vờ không nghe thấy.
Tỷ tỷ hơn ta bốn tuổi, đã ở xưởng thêu được sáu năm, rất được chủ xưởng yêu thích, thấy nàng đưa ta đến làm việc, không nói hai lời liền giữ ta lại, để ta học nghề cùng tỷ tỷ.
Nhìn tỷ tỷ cầm kim thêu trên vải gấm, ta tự đặt cho mình một biệt hiệu—
"Thêu Hoa Nương Tử".
Nghe hay hơn "Trư Kiến Sầu" nhiều.
Đến năm ta mười bốn tuổi, đã có thể theo tỷ tỷ đến các phủ đài đo kích cỡ cho các phu nhân tiểu thư, nhận đơn hàng may áo.
Tỷ tỷ thích nhất là đến Điền phủ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mỗi lần đi, nàng đều chải chuốt, cài một đóa hoa lụa màu vàng nhạt lên búi tóc, trông rất đáng yêu.
Ta tưởng tỷ tỷ chỉ thích làm đẹp, cho đến khi ta thấy nàng e thẹn trước tiểu công tử nhà họ Điền, mới chợt hiểu ra.
Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao tỷ tỷ mãi không chịu lấy chồng.
Nhưng tỷ tỷ và tiểu công tử nhà họ Điền là không thể nào.
Gia đình giàu có như vậy, làm sao có thể coi trọng những cô nương nhà nghèo như chúng ta chứ.
Tâm sự của tỷ tỷ không qua được mắt chủ xưởng, không bao lâu, chủ xưởng cấm tỷ tỷ đến Điền gia đo kích cỡ.
Chính vì chuyện này, tỷ tỷ vốn hiểu chuyện đã cãi nhau với chủ xưởng.
Kéo theo đó, ta cũng bị đuổi khỏi xưởng thêu.
Cha mẹ thấy tình hình không ổn, không dám chiều theo ý tỷ tỷ nữa, vội vàng nhờ bà mối xem mắt cho tỷ tỷ.
Mười tám tuổi, cô nương không dễ nói chuyện hôn nhân.
Đặc biệt ở nơi nhỏ bé như huyện Đào Nguyên, nhà ai có chuyện gì hôm sau cả phố đều biết, mọi người ngày thường không có gì giải trí, chỉ biết bàn tán chuyện nhà người khác cho hết ngày.
Đặc biệt chuyện tỷ tỷ cãi nhau với chủ xưởng thêu, truyền đi rất nhanh.
Nhà ai cũng không muốn cô nương đanh đá như vậy, cuối cùng bà mối nói:
"Tiêu đầu của Phúc Uy Tiêu Cục, Lục tiêu đầu, hai mươi mốt tuổi, chưa lấy vợ, chỉ có một người này, nhà các ngươi có gả hay không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hiep-khach-tru-kien-sau/chuong-3.html.]
Cha ta cắn răng.
"Gả!"
…
Tỷ tỷ không ăn không uống.
Mẹ đưa bát cho ta, bảo ta khuyên tỷ tỷ.
Ta có thể khuyên gì đây?
Dù ta cũng thấy tỷ tỷ viển vông, nhưng tại sao nàng phải lấy chồng?
Khi tiểu công tử nhà họ Điền thành thân, tỷ tỷ tự nhiên sẽ quên đi ý niệm đó.
Cô nương nhà lành, không thể ép mình làm thiếp.
Tỷ tỷ thấy ta đến gần, liền hất đổ bát cháo trong tay ta, trút hết giận dữ lên ta:
"Ngươi cũng đến làm chó săn cho họ? Ngươi cũng thấy ta không xứng?"
Ta không biết trả lời sao.
Trong mắt ta, tỷ tỷ làm gì cũng tốt, nàng mới mười tám tuổi, đã trở thành thợ thêu giỏi nhất trong xưởng, những thợ thêu già đều khen nàng có linh tính, có thiên phú.
Nhưng nàng và tiểu công tử nhà họ Điền có xứng hay không, ta không thể quyết định, ta tuổi nhỏ, nhưng cũng biết trên đời này ngoài tài năng, còn có gia thế.
Ta chỉ im lặng thu dọn đồ trên đất.
Sự im lặng của ta khiến nàng càng tức giận.
Nàng kể hết ấm ức trong lòng:
"Trước khi cha mẹ chia gia sản, bà nội đã coi thường ta, đến khi đến thị trấn, người ta nói về ta chỉ là con gái nhà đồ tể, dù có hôn sự tốt cũng không đến lượt ta, trước đây người đến cầu hôn đủ các loại người, nhưng không có người học hành.
"Bây giờ ta khó khăn lắm mới có người trong lòng, cha mẹ không thử một chút liền gả bừa ta cho nam nhân không quen biết! Ngươi biết tiêu đầu sống thế nào không? Đầu để bên hông, hôm nay xuất giá, ngày mai thành quả phụ, ta giống như một con vật sắp xuất chuồng, họ sợ ta làm hỏng trong tay!"
Nhìn nàng như vậy, lòng ta cũng khó chịu.
"Tỷ, dù sao đi nữa, cũng nên ăn một chút đi..."
Ta chưa nói xong, cha ta từ cửa bước vào, nhìn khuôn mặt xanh xao của ông, ta đoán những lời tỷ tỷ vừa nói ông đều nghe thấy.
Mẹ theo sau, cũng không vui vẻ gì.
Cha bảo ta ra ngoài.
Không biết cha mẹ nói gì với tỷ tỷ mà ngày hôm sau tỷ tỷ bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất có thể ăn uống.
Mọi người đều nghĩ rằng tỷ tỷ đã chấp nhận thực tế, yên tâm chờ ngày xuất giá. Nhưng không, tỷ đã chạy trốn.
Tỷ tỷ chạy tới nhà họ Điền làm nha hoàn.