HÌNH TƯỢNG SỤP ĐỔ - CHƯƠNG 14 - 15
Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:00:40
Lượt xem: 574
14
Đêm đó, mặc cho Lục Hành dùng mọi cách dỗ dành, tôi vẫn không muốn để ý đến anh.
"Bảo bối, hôm nay em đẹp quá."
"Đẹp đến mức anh cảm thấy mình không xứng với em nữa..."
Tay anh bắt đầu không yên phận mà di chuyển trên người tôi.
"Anh đừng có giở trò, quần áo của em thì có gì mà không cho em mặc ra ngoài! Anh dựa vào đâu mà quản em?"
Tôi hậm hực gạt tay anh ra, nhưng anh lại ôm tôi chặt hơn, không cho tôi rời đi.
"Em là của anh..."
"Vợ à, đừng giận nữa được không?"
"Không được..." Tôi hừ nhẹ một tiếng.
"Sờ thử cơ bụng nhé?"
Anh kéo tay tôi đặt lên bụng anh.
"Ai... ai muốn sờ chứ?"
Mặc dù miệng nói thế, nhưng tay tôi vẫn rất thật thà mà sờ thử một cái.
Trời ơi, cảm giác thật tuyệt.
"Bảo bối, em có muốn sờ thử chỗ khác không?"
“Nó rất nhớ em…”
Lại định dụ dỗ tôi! Tên đàn ông này chỉ biết cách làm tôi mềm lòng!
Giận thì giận, nhưng ngủ thì vẫn phải ngủ.
Lục Hành thể hiện rất tốt, nên cơn giận của tôi cũng nguôi đi phần nào.
Không ngờ, anh lại nhắc đến chuyện bộ phim "Mộ Thu".
"Vợ à, đừng nhận bộ phim đó được không?"
"Anh không chịu nổi khi thấy em hôn người đàn ông khác, còn phải quay cảnh giường chiếu nữa."
"Lục Hành, đó là diễn xuất, anh hiểu không?" Tôi thở dài giải thích với anh.
“Diễn xuất cũng không được, nhìn vợ mình hôn người đàn ông khác, thà g.i.ế.c anh đi còn hơn! Không được diễn!”
“Em sẽ diễn, anh không có quyền cấm em!”
“Diễn cũng được, nhưng phải bỏ cảnh hôn và cảnh giường chiếu!”
“Sao anh kiểm soát dữ vậy? Mặc đồ hở một chút cũng không được, nhận phim có cảnh hôn cũng không xong, tại sao em phải nghe lời anh trong mọi chuyện?”
“Biết bao nhiêu người trong giới giải trí đóng phim rồi yêu thật, Ninh Âm, em đã có chồng con rồi.”
"Em không quan tâm, dù sao anh cũng không được phép cấm em diễn!"
Tôi sắp bị Lục Hành làm tức chết.
Tôi thu dọn đồ đạc và định bỏ nhà đi.
Anh hình như đã quen với thói quen tức giận của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hinh-tuong-sup-do/chuong-14-15.html.]
Trước đây, mỗi lần cãi nhau với anh, tôi đều để anh ở nhà một mình, còn tôi thì ra ngoài tự do.
Lần này, anh đã khôn ra rồi.
"Lục Hành, có phải anh đã giấu chứng minh thư và hộ chiếu của em rồi không?"
"Phải..."
"Trả lại cho em!"
"Không."
"Anh... anh cứ đợi đấy!"
Tôi đi lên tầng, bế con trai đang ngủ lơ mơ dậy.
"Mẹ, lại bỏ nhà đi nữa à?"
"Đúng rồi, nhanh mặc đồ vào."
15
Mười phút sau, chúng tôi đứng trên con phố vào ban đêm.
Con trai nhìn tôi bối rối:
"Mẹ ơi, chúng ta đi đâu đây?"
Tôi suy nghĩ một lúc.
"Đi nào, mẹ đưa con đến một nơi thú vị!"
Chúng tôi đến quán bar nổi tiếng nhất trong thành phố.
Tôi gọi ba anh chàng đẹp trai cho mình, còn con trai thì tìm vài chị gái xinh đẹp để chơi trò chơi cùng.
"Ê ê, kia có phải là Ninh Âm không?"
"Thằng bé bên cạnh cô ấy trông giống hệt Lục Hành, không lẽ là con của hai người?"
Không biết từ lúc nào, xung quanh bắt đầu có những lời bàn tán nhỏ to.
Còn có người gan dạ, tò mò hỏi Lục Tinh Dực.
"Nhóc con, cô ấy là..."
"Là chị gái của cháu." Con trai tôi ngọt ngào trả lời.
"Vậy còn Lục Hành thì sao?"
Con trai trả lời ngay: "Là chú của cháu."
Ừm, mỗi lần cãi nhau với Lục Hành xong, tôi đều không cho con trai gọi anh là bố...
Sau này có người tính toán lại, thấy vai vế có gì đó không đúng.
Ngày hôm sau, video ở quán bar không biết sao lại bị lan truyền trên mạng.
Cư dân mạng ùn ùn kéo vào trang chính thức của Hoa Vũ để nhắn nhủ Lục Hành:
"Tổng giám đốc Lục, người trong video có phải là vợ và con trai của anh không?"
Lục Hành nhìn video, nghiến răng cười gằn:
"Là họ hàng..."