HỒ ĐIỆP GÃY CÁNH - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-08-03 12:40:57
Lượt xem: 4,179
Chỉ có ta là khác biệt, bà ta có thể dựa vào sự không hài lòng của lão phu nhân mà quản giáo ta rất chặt.
Nhiều vấn đề đều có dấu vết, chỉ là ta không muốn so đo.
Lúc đầu, bà ta luôn dùng thái độ lạnh lùng để đối xử với ta.
Sau khi ta tiếp quản quyền quản gia, thái độ của bà ta đã có phần thay đổi, nhưng cũng chỉ là thay bằng nụ cười để giáo huấn ta.
Tôn ma ma phản ứng rất nhanh: "Phi phi phi! Phu nhân có giận thì cũng không nên nói những lời xui xẻo tổn thương mình và người khác như vậy! Người..."
Nhìn thấy bộ dạng giả tạo của bà ta, ta chỉ cảm thấy tâm trạng phiền muộn.
"Lời giáo huấn ma ma còn chưa nói đủ sao? Có muốn ta phải cúi đầu nhận lỗi thì ma ma mới hài lòng à?"
Bà ta như con gà bị bóp cổ, nụ cười hiền lành trên mặt không thể giữ được nữa: "Phu nhân đang trút giận lên lão nô sao?"
Đối với điều này, ta chọn không tranh cãi với bà ta, gọi tỳ nữ: "Đến Vinh An Đường, báo với lão phu nhân, lời giáo huấn của Tôn ma ma ta đã nghe rồi, sau này dù có bệnh không dậy nổi, ta cũng nhất định sẽ đến pha trà cho lão phu nhân. Mong bà hãy tha thứ cho sự bất hiếu của ta."
Mặt Tôn ma ma trắng bệch, thái độ lắp bắp như muốn cầu xin, tiếc là đã giữ tư thế bề trên quá lâu nên không thể mở miệng nói những lời ấy.
8.
Tỳ nữ chạy vội ra ngoài, biến mất không thấy tăm hơi.
Ta chậm rãi dùng điểm tâm, mặc kệ Tôn ma ma đứng đợi rất lâu, sau đó mới từ tốn nói: "Ta không tiễn ma ma."
Bà ta vội vã rời đi.
Cãi vã với Tôn ma ma không mang lại chút an ủi nào.
Miếng điểm tâm nuốt xuống như lưỡi d.a.o cứa vào vết thương.
Vừa đuổi được một người, bát cơm trên tay còn chưa kịp đặt xuống, Tạ Dung không thèm quan tâm đến người khác cản trở mà xông thẳng vào.
Con bé vốn ngạo mạn, chiếc cằm luôn hơi ngẩng lên, lớn lên bên cạnh lão phu nhân, tính cách của con bé cũng giống bà ta, từ nhỏ đã được trưởng bối cưng chiều.
Con bé xông vào phòng, tức giận giật đứt rèm châu: "Ta đã nói sớm nay sẽ mở tiệc đãi khách đồng niên, sao ngươi không chuẩn bị bánh hoa hồng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ho-diep-gay-canh/chuong-07.html.]
Những hạt châu rơi lả tả xuống đất.
Lão phu nhân luôn nói rèm châu treo lên rất đẹp.
Thực ra là dùng cách này để phạt ta.
Trong phủ Quốc Công, ngoài gia chủ, phòng của các nữ chủ nhân đều treo rèm châu, những chiếc rèm đứt sẽ được thu lại, cố ý để ta xâu lại.
Từ nhỏ Tạ Dung đã lanh lợi, cách hành hạ người khác cũng đặc biệt, con bé thích phá hoại những việc lão phu nhân giao cho ta, khiến ta không hoàn thành nhiệm vụ và bị phạt thêm.
Giật rèm châu đã trở thành thói quen của nó.
Lão phu nhân và Tạ Văn Đĩnh đều cưng chiều con bé, dung túng cho tính khí ngang ngược của nó.
Lần đầu tiên ta đề cập, họ còn quay lại trách ta: ‘Sao ngươi luôn chấp nhặt với trẻ con thế?’
Ta từng không chịu nổi tiếng châu va vào nhau, nghe thấy là tâm trạng bực bội, cả đêm không ngủ được.
"Ta đang nói với ngươi đấy!"
Tạ Dung thấy ta thất thần, lớn tiếng quát.
Ta tỉnh lại, chỉ nhìn khuôn mặt đầy giận dữ của con bé mà cảm thấy có gì đó nặng trĩu đè lên tim, thở cũng khó khăn.
Ta bỗng nhận ra...
Nhìn con bé ta thấy sợ hãi.
Ta hít sâu: "Ngươi đãi khách đồng niên thì liên quan gì đến ta?"
Bánh hoa hồng nhỏ bằng ngón tay cái.
Mẫu thân ta trước kia rất thích làm cho ta ăn.
Vì muốn có cuộc sống yên ổn, ta đã làm nhiều việc cúi đầu nịnh bợ.
Ta tìm nhiều công thức, theo ký ức làm ra nhiều món ngon.