Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HỒ ĐIỆP GÃY CÁNH - Chương 09

Cập nhật lúc: 2024-08-03 12:42:20
Lượt xem: 3,820

Mỗi lần đều phải đứng ngoài cửa chính của đích mẫu rất lâu.

 

Mùa hè nóng bức, nắng khiến môi khô nứt.

 

Mùa đông lạnh giá, tay chân lạnh cóng đến mức không còn cảm giác.

 

Những năm tháng thiếu niên, ta thường nắm tay mẫu thân để tìm hơi ấm.

 

Cuối cùng không nén nổi, ta nũng nịu cầu xin: "Di nương, con mệt quá, có thể ngồi nghỉ trên bậc thềm không?"

 

Mẫu thân thương cảm ôm ta vào lòng: "Sáng nay không ăn no nên mới mệt, lần sau nhớ ăn đủ nhé."

 

Để có sức lực, ta luôn cố gắng ăn thật nhiều.

 

Kể từ khi di nương qua đời, mỗi khi cảm thấy mệt, ta lại cố ăn thêm một chút.

 

Cảm giác trướng bụng từ dạ dày khiến ta tỉnh táo lại.

 

Nhìn vào cái nồi hấp trống rỗng.

 

Ta không thể chịu đựng được nữa, chạy ra ngoài nôn mửa.

 

10.

 

Nôn hết cả, chân tay ta trở nên lạnh cóng, suýt nữa không đứng vững.

 

Ôm lấy bụng, ta ngồi bệt xuống đất, hổn hển thở dốc.

 

Đêm xuân se lạnh, gió lùa vào từng ngóc ngách.

 

Từ khi rời khỏi căn bếp ấm áp đã lâu, giờ đây cảm giác lạnh và nóng đan xen khiến ta run rẩy.

 

Nha hoàn Xuân Hoa vừa hoàn thành công việc ta giao phó trở về, thấy ta ngồi xổm dưới đất, mặt nàng ta lập tức trắng bệch, cuống cuồng ném sổ sách sang một bên chạy lại.

 

Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng ta mới có thể nghỉ ngơi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ho-diep-gay-canh/chuong-09.html.]

Khi Tạ Văn Đĩnh bước vào phòng với hơi rượu nồng nặc, ta đang từ tốn uống thuốc trong chén, trên bàn nhỏ trước mặt chất đầy sổ sách cần phải rà soát hôm nay, xác nhận không có sai sót mới có thể trình lên lão phu nhân.

 

Vừa nhìn thấy hắn, trong lòng ta đã trỗi dậy một cảm giác mệt mỏi nặng nề.

 

Hắn say khướt bước đến dựa vào ta: "Vân Nương, mấy ngày qua nàng thực sự không ổn."

 

Ta biết rằng cơn say chỉ là lớp mặt nạ, mỗi lần hắn tìm cách hòa hoãn quan hệ hay dạy dỗ ta đều mua rượu về trước.

 

Ta nín thở kêu gọi tỳ nữ vào phòng hầu hạ.

 

Nhưng gọi mãi cũng chẳng ai vào.

 

Cũng đúng thôi, cả nhà này toàn người của Tạ gia.

 

Họ cho rằng ta nên chăm sóc Thế tử Tạ Văn Đĩnh.

 

Họ nghĩ rằng giữa chúng ta có mâu thuẫn, nên tranh thủ lúc Thế tử say để giải quyết.

 

Họ phối hợp xem như không nghe thấy tiếng gọi của ta.

 

"Vân Nương, Dung Nhi rồi cũng sẽ phải gả đi, Phụng An bây giờ cũng đủ ngoan ngoãn, thân thể mẫu thân ngày càng suy yếu, hai chúng ta mới là những người đồng hành lâu nhất. Nếu nàng có điều gì cần thiết, hãy nói với ta, không cần phải giấu diếm."

 

Ta siết chặt miệng chén, gốm sứ in dấu trên ngón tay: "Hòa ly cũng được à? Giúp ta lấy lại bài vị của mẫu thân và a huynh cũng được sao?"

 

Tạ Văn Đĩnh xoa trán thở dài: "Vân Nương, mẫu thân nàng đã gả cho phụ thân, linh bài của bà ấy tự có chỗ ở của nó. Nếu nàng cứ nhất quyết muốn lấy ra, chắc chắn sẽ làm phụ thân nổi giận, như vậy cũng không hợp lễ pháp."

 

Để thuyết phục hắn, ta đã nói rất nhiều.

 

Những chuyện chưa từng kể với người ngoài, ta đều thuật lại cho hắn nghe.

 

Trong lòng ta trào dâng hy vọng: "Mẫu thân ta vốn không cần phải làm thiếp cho phụ thân, ta không muốn sau khi bà mất còn phải cúi đầu trước tổ tiên Vương gia. Bà luôn mong muốn trở về nhà, ta chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân, ta không còn điều gì khác..."

 

Chưa kịp nói hết câu, hắn đã ngắt lời: "Vân Nương, dù thế nào đi nữa, nàng bảo một nữ tế như ta can thiệp vào chuyện của nhạc phụ, lại còn lấy lại linh bài của thiếp và trưởng tử, nàng không phải cầu xin ta giúp đỡ, mà là đẩy ta vào chỗ bất nghĩa!"

 

Hy vọng viển vông cuối cùng cũng tắt lịm.

 

Loading...