Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoa Có "Độc" - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-12 21:08:37
Lượt xem: 3,201

8

 

"Gần đây hoa tiên tử thiếu hụt, mật hoa của hoa thần nương nương cũng sắp không đủ rồi."

 

"Đứa con gái này của các người dù phẩm chất có hơi kém, nhưng từ nhỏ cũng chưa được gieo trồng."

 

“Nhưng dù sao nó cũng là một đứa con gái, trước tiên cứ gieo hạt cho nó, xem có thể trồng ra hoa hay không.”

 

Trưởng thôn cầm ống điếu vẫy tay ra hiệu, những người đàn ông phía sau lập tức tiến lên giữ chặt tôi ghì xuống đất.

 

Bố mẹ tôi đứng một bên như những con chim cút, sợ hãi không dám dính líu đến tôi, sợ bị liên lụy.

 

Tôi muốn kêu cứu, nhưng trưởng thôn chỉ ngồi xổm trước mặt tôi, thản nhiên lấy ra một cái túi thơm.

 

“Thảo Diệp, đây là số phận của các cô gái trong thôn chúng ta.”

 

“Ban đầu, thôn thấy bố mẹ mày khổ cực, chỉ sinh được ba đứa con gái. Mẹ mày lại mắc bệnh, không thể sinh thêm con.”

 

“Chúng ta nghĩ phải để lại cho bố mẹ mày một đứa để dưỡng già, vì vậy mới không gieo hạt cho mày.”

 

“Nhưng mày, mày thật sự chẳng ngoan tí nào.”

 

“Mày phát hiện ra bí mật của chúng ta, vậy thì không thể sống tiếp được.”

 

“Bác thương gia đình mày, cho mày cơ hội trở thành hoa tiên tử, mày ngoan ngoãn nuốt hạt giống xuống, sau này có thể trồng ra hoa, để bố mẹ mày có một khoản tiền dưỡng già.”

 

Ông ta mở túi thơm, đổ ra một hạt giống phát sáng.

 

Tôi cắn chặt miệng, không muốn nghe theo lời ông ta.

 

Bố mẹ tôi lo lắng đến mức giậm chân: “Đồ vô tích sự, còn không mau ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống!”

 

Họ hét lên mắng mỏ, giống những gì họ đã làm suốt mười lăm năm qua.

 

Rõ ràng họ sinh ra tôi chỉ vì lợi ích của họ.

 

Những năm qua, tôi không nhận được một nụ cười nào từ họ, ngày ngày làm việc cực lực như trâu bò trên đồng.

 

Cuối cùng, họ muốn g.i.ế.c tôi, còn mong tôi ngoan ngoãn kiếm lợi cho họ?

 

Tôi không cam tâm!

 

Nhưng nhớ đến lời của đạo sĩ, sau khi giả vờ phản kháng một lúc, tôi vẫn mở miệng, để cho trưởng thôn nhét hạt giống vào miệng, ép tôi nuốt xuống.

 

Dù sao ăn hạt giống cũng tạm thời bảo toàn tính mạng, nhưng nếu phản kháng, có lẽ sẽ bị dìm xuống ao.

 

“Được rồi, hạt giống này đặc biệt, chỉ cần vài ngày là có thể nảy mầm.”

 

“Nhắm chừng đến khi con nhà mấy người lên núi, nó cũng sắp đủ rồi.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

“Các người cứ nhốt nó vào hầm, cho nó uống nhiều nước suối, đừng để nó ra ngoài.”

 

Trưởng thôn ra lệnh, bố mẹ tôi lập tức gật đầu, dẫn theo mấy gã lực lưỡng giữ chặt tôi đi xuống hầm.

 

Lúc này tôi chỉ cảm thấy khô miệng khô lưỡi, không nghĩ ra được gì khác nữa.

 

9

 

Trong một đêm, tôi uống hết toàn bộ nước suối trong nhà.

 

Bố đi vòng quanh sân chửi mắng không ngừng, mẹ thì bận rộn đi lấy nước từ chân núi.

 

Bây giờ trong nhà thiếu một người lao động, lại thêm một "hoa tiên tử" dự bị uống nước như trâu.

 

Trong lòng họ đều thấy khó chịu.

 

Chị hai biết được tôi không những không bị đuổi đi, mà sau một đêm còn được thần hoa ban phước đặc biệt, sắp trở thành cô gái đầu tiên trong thôn được thăng lên làm "hoa tiên tử" trước khi tròn mười tám tuổi, thì càng tức giận, quăng đồ khắp sân.

 

Tiếng mắng chửi của chị ấy, dù tôi đang ở trong hầm cũng nghe rõ mồn một.

 

Cảnh tượng này kéo dài đến ba ngày sau, ngày sinh nhật mười tám tuổi của chị Hai.

 

Vào ngày "lễ yết hoa", cả thôn sẽ được mời đến nhà chính dùng bữa tối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-co-doc/chuong-5.html.]

Vì vậy, từ sáng sớm, bố mẹ đã ra ngoài bận rộn g.i.ế.c lợn làm gà.

 

Chị Hai cũng phải tắm rửa chải chuốt, chờ trưởng thôn đến "yết hoa".

 

Buổi sáng sớm này, khó mà yên tĩnh.

 

Tôi nhớ lại thái độ của chị Hai đối với tôi trước đây, cảnh tôi bị chị ấy chửi mắng khi tôi cố gắng cứu chị ấy vào đêm đó.

 

Rồi nghĩ đến thảm kịch sắp xảy ra với chị ấy, tôi không thấy trong lòng đau buồn chút nào.

 

Chị ấy đáng chết.

 

Tôi tức giận nghĩ.

 

Nhưng sau khi chị ấy chết, tôi còn sống được bao lâu?

 

Trưởng thôn và những người khác để phòng tôi trốn thoát, đã trói c.h.ặ.t t.a.y chân ra sau lưng tôi.

 

Tôi thậm chí không thể uống được mật thủy mà đạo sĩ cho.

 

Những ngày này, tôi uống ngày càng nhiều nước, nhưng vẫn liên tục cảm thấy khát.

 

Tôi có thể tưởng tượng hạt giống đó đang bén rễ trong bụng tôi, có lẽ giống như xác của chị Sơn Trà, những rễ cây đang bám lấy nội tạng của tôi, chờ đợi cơ hội để mọc ra.

 

"Rầm!"

 

Cửa hầm đột nhiên bị đẩy mở, chị Hai bưng một bát thịt sống, vẻ mặt đắc thắng đi vào.

 

Chị ấy đi quanh tôi một vòng, đắc ý nói:

 

"Xấu vẫn là xấu, cái dạng này mà cũng muốn làm hoa tiên tử à?"

 

"Nhìn da dẻ của mày, nhìn đôi tay này, sợ rằng ngay cả hoa cũng bị vết chai của mày làm hỏng!"

 

"Tao không muốn phải nhìn thấy mày trên núi Thần Hoa!"

 

"Hoa thần nương nương không thích thịt gà, không thích mùi tanh, mày mau ăn hết bát thịt gà này đi, để bà ấy ghét bỏ mày."

 

Chị Hai kéo tôi dậy, dùng tay cầm một miếng thịt gà sống, nhét mạnh vào miệng tôi.

 

Mùi tanh xộc thẳng lên đỉnh đầu, nhưng do mấy ngày rồi không ăn gì nên tôi vô cùng yếu sức.

 

Tôi không còn sức chống cự, chỉ có thể để mặc chị ấy liên tục nhét thịt vào miệng.

 

Cảm giác nhớt nhát, mùi tanh hôi khiến tôi buồn nôn, cuối cùng khi chị Hai ngừng bóp má, thì một trận buồn nôn ập tới.

 

Tôi nôn thốc nôn tháo một hồi.

 

Chị hai bóp mũi, ghê tởm đạp chân liên tục.

 

"Thật là kinh tởm! Mày đúng là muốn gây chuyện với tao, muốn bố mẹ phát hiện tao xuống đây tìm mày."

 

Nói rồi, chị ấy cầm giẻ lau lên dọn dẹp đống bẩn dưới đất.

 

Kỳ lạ thay, người chưa bao giờ làm việc nhà như chị ấy, lại mang theo khá nhiều giẻ lau xuống đây.

 

Nhưng tôi đã không còn tâm trí để bận tâm đến chị ấy nữa.

 

Toàn thân tôi mềm nhũn nằm sõng soài dưới đất, sau trận nôn này, cảm giác đầy bụng mấy ngày qua cũng đỡ đi nhiều.

 

Chị Hai dọn dẹp xong, thấy tôi nằm đó "thoải mái" như vậy, lại tức giận đạp chân liên tục.

 

"Đồ lười, mày còn dám đòi tao phục vụ mày à?"

 

"Hừ, mày nghĩ mình là hoa tiên tử à?"

 

"Có thành hoa tiên tử được hay không còn chưa biết, với tư chất của mày, e rằng dù có được ban phước đặc biệt cũng không thành."

 

"Mày khôn ngoan thì mau biến khỏi đây đi."

 

Chị ấy đập vỡ chiếc cốc thủy tinh mang theo, tiếng vỡ vang lên rất lớn, khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.

 

Tôi ngước mắt nhìn chị ấy, lại thấy dưới chân chị ấy có một hạt giống phát sáng.

 

-- Hạt giống y hệt như hạt tôi bị ép nuốt vào.

Loading...