Hoa Hải Đường - 1
Cập nhật lúc: 2024-08-16 12:26:24
Lượt xem: 1,834
Chồng của ta, Tống Hướng Chúc, đã qua đời. Khi còn sống, chàng là một người bình thường, học vấn bình thường, tính cách cũng bình thường. Chúng ta tôn trọng nhau như khách, dù có nhiều bất đồng, nhưng người cũng đã khuất rồi, giờ nghĩ lại chỉ còn lại nỗi buồn và sự cô đơn. Ta mặc áo tang trắng, đầu óc chậm chạp và mệt mỏi, bên tai là tiếng mẹ chồng cùng những người phụ nữ khác đang lén lút nguyền rủa: “Trong bụng đã không có giọt m.á.u của Hướng Chúc, còn mang một bộ mặt hồ ly tinh! Ai dám giữ cô ta lại? Cha mẹ cô ta đều c.h.ế.t hết rồi, theo ta thấy, không chừng con trai ta cũng là bị cô ta khắc chết!”
“Mẹ chồng.” Ta quỳ xuống, khẽ nói, “Xin người cho con ở lại Tống phủ.”
Tống công tử lúc sinh thời yêu thích hoa cỏ, trước khi lâm chung còn lo lắng cho cây hoa quỳnh trắng mãi không nở hoa, khó chiều khó nuôi. Đó cũng là di nguyện chàng, ta và chàng đã từng là vợ chồng, chàng lại có ơn với ta, ta làm chút việc cho chàng cũng là lẽ phải.
“Hừ, ta biết ngươi có ý đồ gì. Chẳng phải là thấy Bạc Giản công danh rạng rỡ nên muốn bám lấy nhà họ Tống không đi sao! Ta nói cho ngươi biết, con hồ ly tinh kia, đừng có mơ tưởng! Lúc trước con ta nhất quyết cưới ngươi, ta đã không hài lòng, bây giờ -”
“Ngươi muốn ở lại?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-hai-duong-navy/1.html.]
Một thân áo bào đỏ, lưng thắt đai ngọc, dáng người cao gầy tựa trúc. Hắn đưa tay nhấc quạt vén rèm, để lộ dung mạo diễm lệ. Rực rỡ, thanh lãnh tựa tiên giáng trần.
Ta ngẩng đầu, khựng lại một chút. Người đến là Tống Bạc Giản, anh trai cả của chồng ta. Mặc dù ta không biết vì sao anh chồng lẽ ra đang ở Hàn Lâm Viện lại đột ngột về phủ, chắc là có việc gấp gì đó. Nhưng nếu đã vậy, ta phải nắm chặt cơ hội, quỳ xuống cầu xin hắn: “Vâng, cầu xin ngài giúp ta.”
Ta không dám gọi anh chồng, sợ hắn không vui. Bởi vì từ khi ta vào phủ, ta và Tống Bạc Giản rất ít khi gặp nhau. Chỉ có hai lần nói chuyện nhiều hơn vài câu. Một lần là cả nhà đi lễ Phật, lúc xuống xe, ta không cẩn thận nhận nhầm bóng lưng, đứng trước mặt hắn. Lần đó đứng hơi gần. Hắn khựng lại, hơi thở của hắn nhẹ nhàng lay động mấy sợi tóc mai trên cổ ta. Lúc ta quay đầu lại, sợ hãi đỏ mặt ngượng ngùng: “Xin lỗi.”
“... Không sao.”
Một lần khác, là lúc chồng ta say rượu làm ầm ĩ, đúng lúc người hầu đều bận việc, chỉ có Tống Bạc Giản dìu vào. Ta vội vàng đỡ lấy chồng, lúc đỡ cánh tay của chồng không cẩn thận chạm vào mu bàn tay hắn . Thì ra Tống Bạc Giản cũng uống rượu, mùi rượu trên người hắn còn nồng hơn cả chồng ta, nhưng ngoài khóe mắt hơi đỏ ra, cử chỉ lời nói vẫn lạnh lùng như cũ.
Ta cứ tưởng hắn đã đi rồi nên dìu chồng ta lên giường, chàng gọi ta ầm ĩ, nắm lấy cánh tay ta, một tay cởi áo ngoài, kéo đai lưng ta, hôn ta loạn xạ. Ta vừa định nói, lại cảm thấy không khí có chút kỳ quái. Quay đầu lại nhìn liền thấy thấy Tống Bạc Giản vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt hắn trắng bệch lạnh lẽo. Ta suýt chút nữa hét lên, theo bản năng đẩy Tống Hướng Chúc ra, khoác áo ngoài, tiễn Tống Bạc Giản ra cửa.