Hoa Hải Đường - 5
Cập nhật lúc: 2024-08-16 12:27:37
Lượt xem: 440
Vị quan đại nhân họ Tống phía dưới khẽ thở dài. Khoảng cách quá xa, ta không thể nhận ra được nỗi niềm chất chứa cùng ý cười ẩn giấu trong tiếng thở dài ấy.
Một lúc sau, ta bỗng nghe thấy tiếng thang rung nhẹ. Tống Bạc Giản đã cởi bỏ quan phục cùng mũ áo, bước lên mái nhà. Bộ y phục trắng tinh, chỉ có một lớp mỏng manh, càng làm nổi bật phần n.g.ự.c săn chắc. Hắn ngày thường luôn mặc trường bào rộng tay, ta cứ ngỡ hắn là một thư sinh mảnh khảnh. Nào ngờ, giờ đây nhìn lại, chỉ xét về hình dáng, Tống Bạc Giản lại giống một kiếm khách cường tráng hơn.
Hắn bước lại gần ta, nhận lấy dụng cụ trong tay, ta hốt hoảng kêu lên: “Tống đại nhân, không được đâu!”
Nếu để mẹ chồng nhìn thấy cảnh đứa con trai bảo bối mà bà nâng niu như châu như ngọc, giờ lại đang lấm lem bùn đất sửa mái nhà cho ta. Mẹ chồng ta chắc chắn sẽ tự tay xé xác ta ra mất.
Thế nhưng Tống Bạc Giản lại chẳng hề để ý đến ta, ngồi xổm xuống, động tác nhanh nhẹn và thành thạo, vậy mà chỉ vài đường đã lợp xong ngói mới. Ta không khỏi nghi hoặc. Cùng là người nhà họ Tống, Tống Hướng Chúc lại chẳng phân biệt nổi ngũ cốc, ngày thường hoàn toàn là một công tử bột chẳng biết làm việc gì.
Tống Bạc Giản dường như có mắt sau lưng, nhanh chóng nhận ra sự nghi hoặc của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-hai-duong-navy/5.html.]
“Thuở trẻ tính tình ngang bướng, cũng từng bỏ nhà ra đi, lang bạt giang hồ.”
Hắn nói ra câu này một cách nhẹ nhàng, nhưng ta nghe xong suýt nữa bật cười. Trên triều đình, vị đại nhân họ Tống vốn nổi tiếng là cổ hủ, nghiêm khắc, không ngờ thời trẻ lại là một thiếu niên nổi loạn.
Tống Bạc Giản đứng dậy, phủi phủi bùn đất trên tay, liếc nhìn ta, ánh mắt dịu dàng. Biểu cảm này xuất hiện trên khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị kia, thật giống như đang làm nũng.
“Nàng không biết ư? Hay là nàng chưa từng nghĩ đến ta còn có một mặt như vậy?”
“Ta và Tống đại nhân...” Ta chưa hiểu ý của hắn cho lắm, chỉ dám thăm dò, muốn tạ lỗi, giải thích rằng ngày thường ta và hắn không có nhiều giao thiệp, nên mới không rõ về chuyện cũ của hắn.
Tống Bạc Giản ngắt lời ta: “Gọi ta là Bạc Giản đi. Ta vừa mới tan triều, bận rộn công việc xong, về đến phủ lại nghe nàng gọi 'Tống đại nhân', cứ như thể ta lại quay về với đống giấy tờ kia, rất mệt mỏi.”