Hoa hồng rơi vào tay giặc - 7
Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:46:48
Lượt xem: 1,702
Là đang sợ cái gì đây? Sợ tôi và anh em nhà họ Khương có quan hệ tốt, sợ tôi là con gái đỡ đầu của chú dì Khương, ảnh hưởng đến địa vị bạn gái chính thức của cô ấy sao?
Dưới tấm khăn trải bàn rộng rãi, có người len lén nắm tay tôi.
Lòng bàn tay cậu ấy nóng bỏng, có chút nghịch ngợm gắt gao chế trụ năm ngón tay của tôi.
Tôi vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt trấn an của Khương Nhượng. Cậu ấy lười biếng cười rộ lên, âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ để cho người chung quanh nghe được rõ ràng: “Chị ấy thường xuyên tới. “
Vạn Kiều biến sắc, Khương Nhượng lại thờ ơ nói: “Nhưng chị đừng lo lắng. Chị ấy căn bản không có khả năng thích anh trai tôi.”
08
Trước mặt nhiều người như vậy, tôi trên mặt bình tĩnh cười, sau lưng lại vụng trộm giẫm lên chân cậu ấy một cái, cảnh cáo cậu ấy không nên nói lung tung.
Tôi sợ Vạn Kiều tò mò truy hỏi, sợ câu tiếp theo của Khương Nhượng sẽ là: “Bởi vì chị ấy lén hôn tôi ở quán bar.”
Mỗi người trong bàn này đều có bí mật riêng của mình.
Có thể là vì câu nói kia của Khương Nhượng, tâm tình Vạn Kiều hơi bình phục một chút.
Mặc dù lúc nói chuyện phiếm với tôi còn mang theo một tia thăm dò cùng đề phòng, nhưng tôi cũng không cảm thấy phản cảm.
Nếu như một cô gái có thái độ thù địch với mình, tôi sẽ không hoài nghi là vì cô ấy quá ghen, chắc hẳn bạn trai cô ấy có vai trò dẫn dắt tình huống. Nguyên nhân không phải ở cô ấy, mà là bạn trai cô ấy không cho cô cảm giác an toàn.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy Vạn Kiều cũng rất đáng thương.
Có một người bạn trai Hải Vương*, cần phải nâng cao tinh thần mười hai phần để chống đỡ những hoa cỏ kia.
*(thả thính nhiều cô gái)
Thế giới này là một thư viện khổng lồ trong 30 giây (các bạn có thể đọc bộ Em gái mưa để rõ hơn về Thư viện 30 giây nhé).
Nhưng yêu đương có phải là một chuyện dễ dàng không?
Mỗi người đều có vấn đề của riêng mình.
Tôi cũng không phải thánh mẫu, lại càng không muốn can thiệp hay nhúng tay vào tình cảm của hai người bọn họ.
Giữa bữa ăn, tôi ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc nói chuyện điện thoại xong quay đầu lại thì thấy Khương Mẫn.
Nhiều ngày không gặp, bây giờ nhìn kỹ hắn, tôi lại cảm thấy người này rất là bình thường.
Tôi đã từng thích hơi thở thiếu niên tràn đầy sức sống trên người hắn, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Ném vào trong đám người, cũng không thèm nhìn lần thứ hai. Là ảo tưởng của tôi gắn cho hắn một lớp kính lọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-hong-roi-vao-tay-giac/7.html.]
“Có việc gì?”
Tôi lấy điếu thuốc ra, châm một điếu, hắn bước nhanh lên đoạt lấy.
“Ân Âm, cậu đã bắt đầu hút thuốc từ khi nào?”
Ánh mắt Khương Mẫn tràn đầy đau lòng: “Cậu... Tôi không biết chuyện tôi yêu đương lại đả kích tới cậu lớn như vậy...”
Tôi: “...”
Không phải chứ, hắn... có phải hắn quá tự cao về bản thân hay không?”
Ta thở dài: “Khương Mẫn, cậu suy nghĩ nhiều rồi. Tôi đã hút thuốc từ lúc mới trưởng thành.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin: “Cậu...”
“Có phải cảm thấy rất kỳ quái không?”
Tôi không chút che giấu mà mỉa mai: “Cho nên cậu đừng làm ra vẻ như rất hiểu tôi.”
“Ân Âm...”
Khương Mẫn gấp đến độ bước lên phía trước muốn kéo tôi: “Có phải cậu đang giận tôi không? Trong khoảng thời gian này gửi WeChat cho cậu, cậu cũng không trả lời, gọi điện thoại cậu cũng không nhận, cậu đang tức giận vì tôi yêu đương sao?”
Hắn nói từng chữ một cách chân thành, như thể là tôi đang cố tình gây sự.
“Anh biết là tôi có lỗi với cậu. Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, mối quan hệ này dù tôi có yêu đương thì chúng ta cũng có thể quay lại như trước...”
Hắn còn chưa nói xong, tôi lạnh lùng ngắt lời: “Quay lại kiểu gì? Là giống như trước kia nửa đêm canh ba gọi điện thoại, trò chuyện suốt đêm sao? Là mỗi sinh nhật chúng ta đều chuẩn bị quà cho nhau, mua hoa, hay là cùng nhau nắm tay đi dạo, cùng nhau xem phim đến rạng sáng?”
Nói đến đây tôi cảm thấy có chút buồn cười.
“Khương Mẫn, cậu có thể lừa gạt tôi, nhưng cũng đừng lừa gạt chính mình chứ.”
Xem tôi như một con cá trong ao, tự cho là có thể lừa gạt.
Mượn danh nghĩa bạn bè, nhưng thực ra là muốn làm người thao túng đùa bỡn tình cảm người khác.
Khi tôi vạch mặt Khương Mẫn, sắc mặt hắn tái nhợt, mở miệng trầm thấp cầu xin: “Tôi không… Tôi không chủ động theo đuổi Vạn Kiều. Đó là vì sự thôi thúc đột ngột khi đến rạp chiếu phim riêng...”.
Hắn kéo tôi lại và nói: “Ân Âm, thực sự không như cậu nghĩ đâu. Tôi với Vạn Kiều không vui vẻ như tôi với cậu. Trong thời gian này, tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu.”
Thấy tôi không nói gì, hắn chậm rãi nói: “Chúng ta có thể quay lại ngày xưa được không, Ân Âm? Khi ở bên nhau, chẳng phải cả hai chúng ta đều rất vui vẻ sao?”
Tôi trầm mặc không nói gì, Khương Mẫn thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang mỉm cười. Nụ cười này tôi đã quá quen thuộc. Mỗi lần hắn ra vẻ nũng nịu để lấy lòng tôi, hắn đều thích dùng biểu cảm này để khiến tôi siêu lòng. Hóa ra tôi là kẻ ngốc như vậy sao?