Hoa Khôi Giả, Trà Xanh Thật - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-07 19:59:17
Lượt xem: 5,013
Tôi cười nói: “Chỉ vài ngày nữa thôi.”
Sắc mặt Tống Kiều Vân tốt hơn một chút.
Nói xong tôi lại bảo: “Nhưng ngày mai có thể ăn tiệc lớn, Hứa Thiến Thiến mời mà.”
Sắc mặt Tống Kiều Vân trở nên xìu xuống tái nhợt.
Tất nhiên là anh ta không vui, bởi người mời khách trên danh nghĩa là Hứa Thiến Thiến, nhưng người cuối cùng phải trả tiền lại là Tống Kiều Vân.
Nhìn khuôn mặt như đang đi dự đám tang của anh ta, tôi suýt nữa thì cười phá lên.
Tôi tiếp tục: “Là ở Ngự Thực Uyển, nơi mà bình thường ngay cả em cũng không dám ăn, Hứa Thiến Thiến lại dám mời cả lớp, thật là rộng rãi.”
Sắc mặt Tống Kiều Vân trở nên méo mó.
Anh ta yếu ớt hỏi tôi: “Có đắt không? Khoảng bao nhiêu tiền?”
Tôi cười nói: “Tất nhiên là đắt, cả lớp ăn chung thì không dưới vài chục vạn.”
Biểu cảm của Tống Kiều Vân như sắp ngất xỉu.
Tôi thấy anh ta rời đi, toàn thân run rẩy.
Haha, chuyện này đã là gì, ngày mai khi chuyển khoản không lấy ra tiền, biểu cảm của anh ta chắc chắn sẽ đặc sắc hơn.
Chỉ nghĩ đến biểu cảm của anh ta ngày mai, tôi đã rất mong chờ rồi.
6.
Hứa Thiến Thiến để khoe sự rộng rãi và giàu có của mình, hầu như đã gọi tất cả mọi người trong lớp đến.
Cô ta ra vẻ cao ngạo, giọng điệu không thiếu sự đáng thương: “Kiểu người như các cậu, chỉ có hôm nay mới được ăn mấy món tốt như thế này, đều là nhờ tôi thương hại các cậu đấy.”
Ánh mắt cô ta nhìn mọi người đầy tự hào và tự mãn, như thể cô ta cao hơn một bậc.
Tôi thở dài: “Hoa khôi nói đúng, cả đời chưa ăn được bữa nào ngon như này, lần này phải ăn cho đã. Phục vụ, mang tất cả những món đắt tiền nhất trong quán lên cho tôi mười phần.”
Tống Kiều Vân ngồi bên cạnh tôi, đột nhiên phun một ngụm nước.
Anh ta nhìn tôi như thấy ma: “Mười phần, cái này bao nhiêu tiền, em điên rồi sao?”
Tôi vô tội đáp: “Chắc chỉ khoảng vài chục triệu thôi.”
Mặt Tống Kiều Vân lập tức đen lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-khoi-gia-tra-xanh-that/chuong-5.html.]
Tôi cười khẩy, nhìn anh ta đầy ẩn ý:
“Không phải anh trả tiền, anh kích động cái gì?”
Tống Kiều Vân cười ngượng, nói lấp liếm:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Anh sợ em lãng phí thôi.”
Anh ta vừa nói xong, Tiểu Ngư cũng giơ tay lên: “Mang cho tôi mười phần món đắt nhất.”
Cô ấy vừa nói xong, cả lớp đều tranh nhau gọi món đắt nhất, món rẻ thì không ai thèm.
Mỗi lần nghe mọi người gọi một món, mặt Tống Kiều Vân lại càng khó coi.
Anh ta ra sức ra hiệu cho Hứa Thiến Thiến ngăn lại.
Nhưng Hứa Thiến Thiến đang tận hưởng sự tung hô của mọi người, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Tống Kiều Vân.
Tống Kiều Vân tức đến run cả người.
Phục vụ bước đến bên Tống Kiều Vân, hỏi anh ta muốn gọi món gì.
Mặt Tống Kiều Vân tái mét nhìn thực đơn, yếu ớt nói: “Cho tôi một ly nước lọc là được, tôi không đói.”
Tống Kiều Vân nhịn đã lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, lúc thanh toán, anh ta kiếm cớ gọi Hứa Thiến Thiến ra ngoài.
Tôi đã đặt một chiếc máy ghi âm trên người Tống Kiều Vân, cuộc nói chuyện của họ bị tôi nghe rõ mồn một.
Hứa Thiến Thiến ngọt ngào nịnh nọt Tống Kiều Vân để anh ta thanh toán, thủ đoạn của cô ta không tệ, chỉ vài câu đã khiến Tống Kiều Vân vui lên nhiều:
“Kiều Vân, anh giỏi như vậy, hôm nay tiêu chút tiền này với anh chẳng là gì cả.”
Tống Kiều Vân bị Hứa Thiến Thiến tâng bốc, cảm thấy rất thoải mái.
Hứa Thiến Thiến ôm Tống Kiều Vân, mắt đảo một vòng, cười nói: “Hơn nữa, tiền hôm nay cuối cùng không phải do Lê Tinh Nhược ngốc nghếch kia trả sao, anh tiếc làm gì chứ. Anh cứ tạm thời ứng trước, cuối cùng lấy lại gấp đôi từ Lê Tinh Nhược.”
Ánh mắt Tống Kiều Vân cũng trở nên độc ác: “Em nói đúng, anh sẽ vay mượn khắp nơi, cuối cùng để Lê Tinh Nhược trả hết, dù sao nhà cô ta vài ngày nữa cũng qua được khủng hoảng.”
Khi Hứa Thiến Thiến và Tống Kiều Vân trở lại, sắc mặt Tống Kiều Vân đã dễ chịu hơn nhiều, anh ta lấy thẻ ra thanh toán hóa đơn cao ngất.
Khi đưa tôi về, anh ta một lần nữa xác nhận: “Lê Tinh Nhược, khủng hoảng nhà em thật sự chỉ vài ba hôm nữa là giải quyết được, đúng chứ?”
Tôi cười thầm, trước khi thanh toán, anh ta đã vay một khoản tiền lớn trên mạng, nếu trong năm ngày không trả được, hậu quả khó lường.
Mục đích của tôi đã đạt được.