Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hóa ra anh cũng thích em - 3.2-4.1

Cập nhật lúc: 2024-08-31 16:02:03
Lượt xem: 2,001

Lợi dụng lúc anh ta tắm, tôi chỉnh lại quần áo rồi lén chạy về nhà. Vừa bước vào cửa, bố tôi đang ngồi trên sofa đọc báo. Thấy tôi bước vào, ông bất ngờ nói: "Con đừng quá bướng bỉnh nữa. Tần Phong đã gọi cho bố, nói rằng sẵn sàng cho con một cơ hội khác, nhưng phải đợi đến thứ tư tuần sau mới đi làm lại, cậu ấy đi công tác hai ngày."

 

Trời ơi, anh ta có ý gì với tôi? Tôi thề là anh ta chỉ thèm muốn thân thể tôi, nhưng bố tôi rõ ràng không tin điều đó.

 

4.

Thứ tư, Tần Phong đã trở về từ chuyến công tác, đi cùng anh ta là một người phụ nữ mặc đồ công sở, tóc ngắn gọn gàng, trông rất chuyên nghiệp. Tôi ngồi trên sofa chào họ, nhưng Tần Phong chỉ khẽ gật đầu đáp lại, ánh mắt rơi vào tôi không quá hai giây. Ánh mắt ấy như đang nhìn một người lạ, hoàn toàn không có ý định giới thiệu tôi. Tôi tức giận, trợn mắt nhìn họ cùng nhau bước vào văn phòng.

 

Anh ta dám! Còn đóng cửa lại nữa!

 

Nực cười, đây là đang đề phòng tôi sao?

 

Nhưng gian phòng nhỏ của tôi được dựng tạm trong văn phòng của Tần Phong, cách âm không tốt. Ngồi ở bàn làm việc cũng có thể nghe rõ tiếng cười sảng khoái của người phụ nữ đó. Tôi dán tai vào tường, nhưng ngoài tiếng cười, không nghe được gì khác, khó mà biết họ đang nói gì.

 

Thư ký Trương ngạc nhiên nhìn tôi đứng trên ghế với tư thế kỳ quặc: "Cô Đường, cô Đường..."

 

Tôi ngượng ngùng bước xuống ghế: "À, hahaha, tôi... tôi đang đuổi muỗi thôi."

 

Anh ta không tin, vẻ mặt đầy ý hiểu: "Cô cứ tự nhiên, cẩn thận nhé."

 

Nghe thấy gì chứ, thông minh như tôi, định bụng lấy cớ mang cà phê vào để dò la tình hình. Nhưng thư ký Trương chặn tôi lại ở cửa văn phòng: "Cô Đường, Tổng giám đốc Tần có lệnh, trong thời gian này cấm bất kỳ ai vào văn phòng."

 

"Tôi chỉ mang cà phê vào thôi."

 

"Họ có cà phê rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-ra-anh-cung-thich-em/3-2-4-1.html.]

 

"Xì, tôi chẳng cần."

 

Không cho tôi vào nhìn, chắc chắn họ đang làm chuyện gì đó không thể để ai biết. Tuần trước còn đối xử với tôi như thế, giờ lại kè kè với người đẹp khác, đồ đàn ông tồi. Tôi chẳng quan tâm nữa, không muốn uống cà phê của tôi thì anh ta không biết thưởng thức. 

 

"Phì, đắng c.h.ế.t mất."

Anan

 

Thường ngày tôi không uống cà phê, giờ đang đứng trong phòng pha chế, nhấp ngụm cà phê nóng. Uống liền hai cốc, đến trưa rồi mà tôi vẫn tỉnh, cả buổi chiều cứ ngồi chơi điện thoại. Nếu Tần Phong không giao việc, chẳng ai trong công ty để ý đến tôi, thật là thoải mái. 

 

Trước khi tan làm, tôi đi vệ sinh, khi đang mặc quần thì nghe tiếng hai nữ nhân viên bước vào.

 

"Thật kỳ lạ, chẳng phải cô Đường và Tổng giám đốc Tần là một cặp sao? Sao lại có Tổng giám đốc Phùng nữa?"

 

Tôi đang chuẩn bị mở cửa, tay ngừng lại, thật không ngờ nghe được câu chuyện thú vị như vậy.

 

"Cô không biết à? Nói rằng cô Đường chỉ là em gái của Tổng giám đốc Tần thôi. Hình như cô ấy vào công ty là do gia đình sắp xếp, nhìn cô ấy cũng giống một 'bình hoa di động' lắm. Tổng giám đốc Phùng mới là bạn gái của Tổng giám đốc Tần, nghe nói họ yêu nhau từ thời đại học."

 

Nghe vậy, tôi siết chặt gói khăn giấy trong tay. Đúng là một người em gái vô dụng, trong mắt họ tôi chỉ có vậy thôi sao, hừ.

 

"À, đúng rồi, quả thật cảm thấy Tổng giám đốc Phùng và Tổng giám đốc Tần hợp nhau hơn, đúng là 'trai tài gái sắc'."

 

Chỉ khi họ rửa tay xong, tiếng giày cao gót dần xa, tôi mới chậm rãi ra khỏi phòng.

 

Đứng trước gương, tôi nhăn nhó gõ vào đôi chân đã tê cứng vì ngồi xổm quá lâu. Khi tan làm, không khí như ngọt ngào hơn, thư ký Trương đã đứng chờ trước cửa văn phòng: "Cô Đường, Tổng giám đốc Tần nói hôm nay cô không có việc gì, có thể về nhà trước."

Loading...