Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hóa Ra Công Chúa Lại Là Nam Nhân - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-28 06:54:23
Lượt xem: 1,321

Khi trở về phủ nhìn thấy Phong Hoài, lòng ta chợt mềm lại.

Hắn tuy trông có vẻ nhàn hạ, nhưng dưới tay lúc nào cũng có việc phải lo. Ta mơ hồ nhận ra hắn đang tính toán điều gì đó, có lẽ là đại sự, nhưng ta chỉ giả vờ như không hay biết.

"Phong Hoài."

Gió nhẹ thoảng qua, hoa lê trong viện nở rộ, ta đứng dưới gốc cây gọi hắn.

"Hôm nay người có bận việc gì không?"

Từ khung cửa sổ, Phong Hoài nhìn ta. Ta nở nụ cười, ánh nắng xuyên qua tán lá đổ xuống mặt ta thành những đốm sáng, ta nheo mắt, đưa tay che nắng, rồi cười tươi hơn: "Nói gì đi chứ!"

Hắn ngẩn người trong chốc lát, rồi cũng mỉm cười: "Không có việc gì."

"Thế thì tốt!" Ta nghiêng đầu, "Hôm nay trời đẹp, chúng ta đi chơi mã cầu đi!"

Hắn nhíu mày: "Ta ở ngoài không tiện..."

"Yên tâm, không có người ngoài đâu." Ta vỗ n.g.ự.c cam đoan, "Ta đã bao trọn rồi!"

Hóa ra Phong Hoài không phải không thích chơi mã cầu.

Hắn thật sự không biết chơi.

Đến lần thứ ba thấy hắn vì không khéo léo mà suýt làm rơi gậy đánh bóng, ta chỉ biết im lặng. Thôi bỏ đi, dù ta có nhường thế nào, hắn cũng chẳng thể ghi điểm.

Ta thở dài trong lòng, vừa dứt tiếng thở thì thấy Phong Hoài mồ hôi lấm tấm, mặt ửng hồng, cắn răng như không phục.

Đẹp quá.

Ta tinh thần phấn chấn: "Không sao, chơi tiếp!"

Mỹ nhân sao có thể không ghi điểm được? Hắn chơi kém, nhất định là do ta. Là ta nhường chưa đủ, là ta thiếu kiên nhẫn, là cây gậy của ta cầm không vững, là lỗi của ta, tất cả đều tại ta.

Cuối cùng, trong lần đánh tiếp theo, ta giả vờ lơ đễnh, khẽ đẩy nhẹ gậy của hắn, Phong Hoài ghi được bàn thắng đầu tiên.

Ta mở to mắt ngạc nhiên: "Quả là cú đánh đẹp! Hiếm có cú nào đẹp như vậy! Ta chơi trên sân bao năm, lần đầu thấy cú đánh tuyệt diệu thế này!"

Dưới ánh nắng, mắt Phong Hoài sáng long lanh.

Có lẽ hắn biết ta cố ý, nhưng vẫn vui vẻ: "Thật sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-ra-cong-chua-lai-la-nam-nhan/chuong-8.html.]

"Thật chứ!" Ta khẳng định, "Đây là lần đầu người chơi mã cầu đúng không? Người biết không, lần đầu đã đánh được cú như vậy, chứng tỏ người là người có phúc, cả năm sau sẽ thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý."

Phong Hoài cúi đầu cười khẽ: "Vậy thì mượn lời lành của nàng."

Gần đây ta luôn thấy mệt mỏi, nhưng hôm nay, trên sân bóng, khi thấy nụ cười của hắn, cả người ta bừng lên sức sống, thậm chí cảm thấy có thể chơi thêm năm trăm ván nữa. Tuy nhiên, vừa hăng hái chưa bao lâu, Phong Hoài đã xuống ngựa bước về phía ta.

"Ta mệt rồi, không chơi nữa."

Ta lặng một lúc, rồi rất nhanh gật đầu: "Được thôi, đúng lúc ta cũng đói, chúng ta đi ăn chút gì rồi hãy về phủ."

Phong Hoài thoáng nhìn qua bụng ta, ánh mắt chỉ dừng lại trong chốc lát. Hắn dường như đang suy nghĩ điều gì, sau cùng quay đầu đi, giọng nói cũng trầm xuống: "Được."

Mấy ngày nay, ta dẫn Phong Hoài đi nghe tiểu khúc ở trà lâu, đến sòng bạc đổ xúc xắc, dạo qua chợ phiên náo nhiệt xem người ta đấu dế, còn dạy hắn cách chơi bài cửu. Trên đường phố khi hoàng hôn buông xuống, ta cùng hắn trò chuyện rôm rả, giống như một đôi phu thê bình thường.

"Ngày mai không có việc gì, người có muốn cùng ta đi câu cá không?" Ta nghĩ một lát rồi nói: "Câu xong ta sẽ mang hai con về cho phụ thân, tiện thể đón Hắc Tướng Quân về... Không biết nó còn ở phủ không, dường như tỷ tỷ ta không biết chăm sóc nó."

Hôm nay Phong Hoài có vẻ tâm sự nặng nề, hắn không hứng thú với những gì ta nói. Nhưng không sao, hắn không đáp, thì ta sẽ nói thêm vài câu nữa.

Vừa nói vừa đi, ta thấy một quầy hàng quen mắt. Ta xoay xoay ánh mắt, chỉ về phía tiệm bánh không xa: "Này! Bánh thanh lương ở đó rất ngon, Phong Hoài, ta mệt rồi, người đi mua cho ta mấy miếng được không?"

Phong Hoài dù đang thất thần, nhưng vẫn bước đến quầy bánh. Nhìn bóng dáng hắn, ta cười thầm, rồi lén lút bước về phía quầy đèn hoa. Chỉ là không may, chiếc đèn thỏ cuối cùng đã bị một cô nương cầm lên.

Ta đứng bên cạnh nàng, giả vờ chọn lựa đèn khác, trong lòng lại gấp gáp, sợ nàng không bỏ xuống. May mắn thay, cuối cùng nàng chọn chiếc đèn hoa sen. Ta thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cầm lấy chiếc đèn thỏ và trả tiền.

Vì sự cố nhỏ này mà ta chậm lại một chút. Khi mua xong đèn, ta nhìn thấy Phong Hoài đang đứng ở đầu phố, tay cầm gói bánh dầu giấy, lo lắng tìm kiếm ta khắp nơi. Thấy dáng vẻ bồn chồn của hắn, ta nảy ra ý định trêu chọc, lén lút tiến lại phía sau, nhanh chóng vỗ vai hắn một cái.

Phong Hoài giật mình quay lại, ta liền nhét chiếc đèn thỏ vào tay hắn.

"Nè!"

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn ngẩn ra, cúi đầu nhìn chiếc đèn, rồi ngước mắt nhìn ta, trên mặt thoáng hiện vẻ xúc động.

"Nàng… đi mua cái này sao?"

Giọng hắn nhẹ nhàng, mang theo chút run rẩy.

Phố xá nhộn nhịp, nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như xung quanh bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại hai chúng ta.

"Nếu không thì sao? Ta lớn thế này rồi, làm sao lạc được chứ?"

Phong Hoài khẽ cười, thấp giọng nói: "Phải rồi, thật sợ nàng lạc mất."

Loading...