HÓA RA LÀ EM - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:29:56
Lượt xem: 2,220
Tôi nghe rõ ràng, anh ấy nói: "Anh không muốn du học nữa, anh nhớ em."
Giọng anh ấy có chút khàn, ngữ điệu đầy vẻ ủy khuất và lưu luyến.
Tôi nhớ lại năm tốt nghiệp, mình mượn rượu hôn anh ấy.
Anh ấy tưởng tôi say, liền nói bên tai tôi: "Anh cũng rất thích em, nhưng anh phải ra nước ngoài."
10
Khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng, Chu Nghi đã rời đi. Anh ấy nói đã xin phép cho tôi nghỉ một ngày, bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi.
Người say rượu đâu phải anh ấy? Sao lại là tôi được nghỉ?
Nhưng hiếm khi được lười biếng, tôi ngay lập tức chuyển từ ghế sofa sang giường và ngủ một giấc thật sâu.
Buổi tối khi Chu Nghi đến, tôi cứ tưởng là đồ ăn giao đến. Mở cửa ra mới thấy là anh ấy.
“Em sống một mình, không xem ai mà cứ thế mở cửa à?”
“Em tưởng là đồ ăn giao đến.”
“Có thể có chút ý thức về an toàn không?”
“Khu này an ninh tốt mà.”
Chu Nghi liếc tôi một cái, “Chỉ biết gọi đồ ăn, sáng nay anh định làm bữa sáng, kết quả trong tủ lạnh không có gì cả.”
“Ai bảo không có?” Tôi mở tủ lạnh, “Chẳng phải có bánh bao đông lạnh sao?”
Châu Nghi lười đáp lại, tự mình đặt những thứ đã mua vào tủ lạnh.
Rau củ, trái cây, đồ ăn vặt, nước uống.
Chẳng mấy chốc, tủ lạnh đã đầy ắp.
Anh ấy liếc nhìn tôi đang đứng bên cạnh, “Đừng chắn đường, khi nào cơm xong sẽ gọi em.”
??
Đây không phải là nhà của tôi sao?
Tôi nằm dài trên ghế sofa bên cạnh, nhìn Chu Nghi thuần thục xử lý nguyên liệu.
“Anh giỏi vậy sao?”
“Không quen đồ ăn nước ngoài, nên anh tự nấu, lâu ngày cũng quen tay.”
Một mình ở nước ngoài chắc vất vả lắm nhỉ?
Tôi nhớ lại hôm qua anh ấy say, đáng thương lẩm bẩm “Tôi không muốn du học nữa.”
Còn nói “Tôi nhớ em”, trước đó gọi tên tôi, là nói với tôi sao?
Tôi nằm bò lên gối ôm suy nghĩ vẩn vơ, Chu Nghi trong lúc dọn món liếc nhìn tôi một cái, “Cười ngốc gì đấy?”
Tôi vùi mặt vào gối, thầm thì: “Không có gì.”
“Có phải bị dáng vẻ nấu ăn của anh làm mê mẩn rồi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-ra-la-em/chuong-6.html.]
Anh có thể thôi tự luyến thêm chút nữa không?
Nhưng phải nói thật, tài nấu ăn của Chu Nghi thật sự rất ổn.
Ba món một canh, tôi ăn hết cả bát cơm.
Đặt đũa xuống thì thấy ánh mắt cười của anh ấy.
“Em đi rửa bát,” tôi vội vàng tránh ánh mắt của anh ấy, ôm bát đũa chạy thẳng vào bếp.
Ánh mắt phía sau quá nóng bỏng, tôi hồi hộp suýt làm rơi bát xuống đất.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Chu Nghi cứ thế trở thành đầu bếp riêng của tôi.
Khi không tăng ca hoặc cuối tuần, anh ấy sẽ chủ động mua đồ về nhà tôi nấu ăn.
Tôi lười biếng quen rồi, sau này tiện thể đưa luôn mật khẩu nhà cho Chu Nghi.
Đầu bếp miễn phí, không dùng thì phí quá!
11
Thoắt cái đã đến mùa đông, sau một trận tuyết rơi, thời tiết đặc biệt lạnh.
Từ sáng tới tối Từ Oánh Oánh cứ càm ràm rằng “Đây là một mùa cần đàn ông”, lời nói đầy ý trêu chọc tôi là một cô nàng độc thân.
“Gia Gia, cậu muốn yêu đương không?” Trưa nay, trong lúc nghỉ ngơi, Từ Oánh Oánh đột nhiên thần thần bí bí ghé lại gần.
Tôi nằm trên gối ôm mơ màng, “Muốn chứ, cậu có thể hô biến ra một người bạn trai không?”
“Biết đâu đấy.”
Tôi không để tâm, đi gặp Chu Công mơ màng.
Chu Nghi đã đến công ty vài tháng, sắp đến Tết, nên quyết định tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi mọi người vào cuối tuần cuối cùng trước Tết.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một nhà hàng lẩu.
Lẩu quả có sức hấp dẫn kỳ diệu, mọi người tụ tập lại, không bao lâu đã trò chuyện sôi nổi.
Các anh bên kia đã bắt đầu mời rượu nhau, ngay cả Chu Nghi cũng không thoát khỏi.
Tôi đang nhúng dạ dày bò trong nồi lẩu, nghe Từ Oánh Oánh tán chuyện bát quái, thỉnh thoảng phụ họa vài câu.
Không khí rất tốt, thỉnh thoảng có đồng nghiệp đến mời rượu tôi đều uống.
Cho đến khi Lưu Trình đến, sau khi tôi và anh ấy uống một ly, anh ấy không rời đi, mà đỏ mặt hỏi tôi có tiện thêm WeChat không.
Chúng tôi tuy cùng một bộ phận, nhưng giao tiếp không nhiều, chỉ là quen biết mà thôi.
Anh ấy đột nhiên muốn kết bạn, thật làm tôi không biết xử lý sao.
Từ Oánh Oánh lúc này kéo tay áo tôi, “Đàn ông mình biến ra rồi, có thành bạn trai được không là do cậu đấy.”
Nhìn Lưu Trình đang hồi hộp, tôi mới hiểu ra.
“Tất nhiên là được,” để tránh ngượng ngùng, tôi lấy điện thoại ra cho anh ấy quét mã.