HÓA RA LÀ EM - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:31:08
Lượt xem: 1,760
Rõ ràng là anh ấy kéo tôi không buông mà, tôi chỉ chọc chọc vào mặt anh ấy thôi!!
Sau đó thấy không thể thoát ra, tôi thật sự quá mệt, liền ngả xuống bên cạnh ngủ quên lúc nào không biết.
Chu Nghi thờ ơ “ồ” một tiếng, rõ ràng không tin.
Tôi sốt ruột, giọng vô thức lớn hơn, “Tôi thực sự không trèo lên giường anh, ồ cái gì mà ồ!”
Chu Nghi nhướng mày, sau đó nhìn tôi rồi bật cười.
Tôi nhận ra mình vừa nói gì, mặt lập tức đỏ bừng.
Hóa ra là cố tình trêu tôi!
Tôi tức giận đuổi Chu Nghi ra ngoài!
Làm việc được một tuần, Tết đến đúng hẹn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Chu Nghi bảo tôi đi cùng anh ấy, vì vẫn còn giận, tôi tự mua vé về nhà.
Tôi vui mừng trở về nhà, ai ngờ vừa vào cửa đã thấy Trần Viên và bố mẹ anh ta.
“Gia Gia, con về rồi,” bố mẹ Trần Viên niềm nở nhìn tôi, không quên nhắc Trần Viên chào hỏi tôi.
Khi vừa chia tay Trần Viên, tôi đã nói với gia đình, nghĩ rằng người lớn đều quen biết nhau, nên không nói rõ lý do chia tay thật sự, chỉ bảo rằng tính cách không hợp.
Sau đó, chuyện Trần Viên quấy rầy tôi, tôi không kể với bố mẹ, một là sợ họ lo lắng, hai là sợ làm tổn thương mối quan hệ lâu năm giữa người lớn, dù sao bố mẹ Trần Viên cũng không phải người xấu.
Nhìn tình hình bây giờ, chắc người lớn vẫn không từ bỏ, muốn ghép đôi chúng tôi.
Tôi có chút hối hận, biết trước nên nói rõ với gia đình.
Trần Viên thấy tôi tỏ ra bình tĩnh, cũng nở nụ cười. Hôm nay anh ta đeo kính gọng vàng, trông có vẻ nho nhã lịch sự.
Một người trông lịch sự thế này, sao có thể nói ra những lời độc ác như vậy?
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của anh ta, lòng tôi thấy ghê tởm.
"Con bé này, sao không biết chào hỏi?" Mẹ tôi đang gói sủi cảo, thấy tôi vào nhà mà không nói gì, vội vàng lên tiếng để xua tan không khí ngượng ngùng.
Tôi chào từng người trong phòng khách, không thèm để ý đến Trần Viên.
14
Kéo hành lý vào phòng, tôi có chút không muốn ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-ra-la-em/chuong-8.html.]
Mẹ tôi không biết tình hình, gọi tôi ra giúp gói sủi cảo.
Bác Trần vừa giúp mẹ tôi vừa cười nói: “Gia Gia vừa về, để con bé nghỉ ngơi một chút, tôi giúp cô là được.”
Bố mẹ Trần Viên đều là người thật thà, tôi không thể ác cảm với họ, “Không sao đâu bác, con không mệt.”
“Gia Gia thật ngoan,” bác Trần mỉm cười, “Nếu ai lấy được con làm vợ thì thật có phúc.”
Mẹ tôi liếc nhìn Trần Viên trên ghế sofa, “Nhà cô cậu Trần cũng tốt mà, công việc ổn định, tính cách lại tốt.”
Nói xong cả hai nhìn về phía tôi, tôi giả vờ không nghe ra ý tứ trong lời nói của họ, cúi đầu tập trung gói sủi cảo.
Trong lòng nghĩ rằng tối nay sau khi bác Trần về, tôi phải nói rõ đầu đuôi sự việc với bố mẹ.
Đang giữa Tết, tôi không muốn làm người lớn mất vui.
Nhưng trên đời có một loại người, thật sự rất tự phụ và giỏi tự cho mình là đúng.
Có lẽ thấy tôi không nói gì, trong lúc mang thức ăn lên bàn, Trần Viên đột nhiên tiến đến gần tôi, “Gia Gia, tôi biết em sẽ nghe lời tôi mà.”
Anh ta thấy tôi nhìn anh ta, có chút đắc ý nhếch mép, “Hôm đó tôi cũng chỉ nói lúc nóng giận, sau này chúng ta sẽ tốt đẹp, chuyện đồng nghiệp em đánh tôi tôi không để ý, nhưng em phải tránh xa anh ta.”
Tôi tức quá bật cười, “Thật sự tự coi mình là món ngon à?”
Anh ta sững người, “Ý em là gì?”
Tôi cầm cốc nước ngọt trên bàn hất vào mặt anh ta, “Nể mặt chú thím, anh còn tưởng mình là nhân vật gì?”
Tôi cầm lấy cây cán bột mà mẹ tôi vừa dùng, “Anh bây giờ lập tức biến đi cho tôi, sau này tốt nhất đừng có gặp tôi, nếu không tôi gặp lần nào sẽ đánh anh lần ấy!”
Người lớn sợ hãi, vội vàng can ngăn.
Cuối cùng Trần Viên bị mẹ tôi cầm chổi đuổi ra khỏi nhà, anh ta vừa tránh vừa chửi tôi không biết điều, còn nói sau này tôi không tìm được chồng đừng cầu xin anh ta.
Thấy bố tôi cũng tìm vũ khí, anh ta mới hậm hực rời đi.
Bố mẹ Trần Viên xin lỗi mãi, khi ra về trông họ thật xấu hổ.
“Con gái tôi lại không có ai thèm lấy à? Hừ! Trần Viên là cái thá gì!” Nói rồi mẹ tôi nhìn bố tôi, “Chúng ta tìm cho Gia Gia một người tốt!”
Bố tôi gật đầu mạnh, “Tôi thấy được đấy!”
Tôi: ??