Hoán đổ thân xác cùng vệ sĩ ! - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-14 16:22:08
Lượt xem: 1,487
13
Tôi gần như muốn khóc.
Mất bao lâu để dung ốc vít cắt đứt dây gai vậy ba?
Không biết qua bao lâu, tôi ngủ thiếp đi, Hàn Thừa vẫn đang mài ốc vít.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng chân ghế cọ xát với mặt đất từ phía cửa.
Có ai đó đang đến.
Tôi và Hàn Thừa liếc nhau một cái, trên trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Sợi dây đó sắp đứt, chẳng bao lâu nữa!
Và tiếng bước chân đang đến gần.
Ánh sáng của chiếc đèn pin lắc lư xung quanh và chiếu thẳng tới trước mặt tôi.
"Nó ngủ như lợn ch..ết vậy. Thế mà còn bảo là nhà vô địch cơ đấy. Đúng là một tên phế vật."
Anh ta mò mẫm trong quần và tè trước mặt tôi.
Tôi cố chịu đựng cơn buồn nôn và nhắm chặt mắt lại để anh không nhận ra tôi đã thức.
Thấy tôi không trả lời, kẻ kia càng tin chắc tôi đang ngủ, ngâm nga một chút rồi rời đi.
Nhưng khi ánh đèn pin lóe lên, anh chợt dừng lại.
"Không, còn thiếu một người nữa?"
Trong góc, sợi dây của Hàn Thừa vẫn chưa đứt.
Một khi bị phát hiện, với tư cách là phụ nữ, anh ấy có thể phải đối mặt với hình thức lạm dụng tồi tệ nhất.
Kẻ bắt cóc nhận thấy có điều gì đó không ổn và ngay lập tức hét lên.
Tôi nghiến răng và lao về phía anh ta.
Ầm--
Cả hai chúng tôi đều lăn xuống đất và tôi lợi dụng cân nặng của cơ thể này đè anh ta xuống đất.
Bởi vì đang bị trói bằng xích sắt nên tôi chỉ có thể làm như vậy thôi.
Kẻ bắt cóc rất linh hoạt và đ.ấ.m vào mặt tôi.
Tôi cảm thấy đầu óc ong ong, mũi nóng bừng, m.á.u chảy xuống.
Mọi thứ trong bóng tối rất khó nhìn Theo bản năng, tôi va vào n.g.ự.c hắn. Hắn bị hụt nên cũng vung tay lên đ.ấ.m tôi.
Tôi cố chịu đựng, không nói gì và đá chiếc đèn pin của hắn ta đi.
Ánh đèn pin đập mạnh vào tường và tắt phụt.
Kẻ bắt cóc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay mặt về phía cửa giận dữ hét lên: "Có ai không, mau tới đây! Có chuyện rồi !"
Thụp--
Tất cả đèn trong nhà kho đều được bật sáng.
Hàn Thừa ở trong góc, người tài xế run rẩy, tôi và kẻ bắt cóc đang đánh nhau.
Tất cả đều được chiếu sáng rõ ràng.
Vài kẻ bắt cóc lần đầu tiên chú ý đến tôi và gầm lên giận dữ: "Mẹ kiếp, bị bắt cóc như thế này mà mày vẫn không chịu an phận à? Hôm nay tao sẽ c.h.é.m ch mày!"
Một vài người trong số họ mang theo những thanh sắt với khuôn mặt hung dữ tiến về phía tôi.
Tay chân tôi lạnh cóng, tôi muốn chạy trốn nhưng hoàn toàn không thể cử động.
Thủ lĩnh của bọn bắt cóc cười khẩy: "Sao cậu lại trốn? Mày không phải rất có năng lực sao?!"
Vừa nói, anh ta vừa giơ thanh sắt lên cao và đánh tôi rất mạnh——
Tôi vội quay người định tránh nhưng đã nghe thấy tiếng gió rít qua song sắt.
Tôi nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.
Giây tiếp theo, một bóng người nhảy ra từ một góc bị bỏ quên.
Chiếc váy dài mềm mại vẽ những vòng cung sắc nét trong không khí.
Đôi giày bệt tinh tế bùng nổ với sức mạnh mạnh mẽ.
Thiếu nữ mảnh mai, thanh tú và tao nhã, như thể Ultraman sống, đá vào cổ tay kẻ bắt cóc.
Người sau kêu lên đau đớn và quỳ xuống, thanh sắt rơi xuống đất kêu leng keng.
"Tay tôi! Nó sắp gãy mất rồi!"
Người đàn ông phía sau thở dài: "Rác rưởi! Ngay cả đàn bà mà cũng không đánh lại được!"
Dù vậy, hắn nhìn Hàn Thừa có chút sợ hãi.
Theo tín hiệu từ mắt anh ta, sáu bảy người từ từ vây quanh chúng tôi.
Tất cả đều cầm gậy sắt, vẻ mặt hung dữ như muốn xé xác chúng tôi.
Hàn Thừa cũng không thèm nhìn bọn họ, cúi xuống lấy chìa khóa từ người đàn ông dưới đất ra, bình tĩnh mở khóa cho tôi.
Khi nhìn thấy vết thương trên mặt tôi, đôi mắt anh tối sầm lại, anh nhẹ nhàng nói: “Anh có lỗi với em.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi lắc đầu: “ Không đau lắm đâu.”
Thực sự mà nói thì rất đau đấy. Nhưng tôi không thể yếu đuối vào lúc này được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoan-do-than-xac-cung-ve-si/chuong-7.html.]
Hàn Thừa kiễng chân lên sờ đầu tôi, tỏ vẻ hơi lỗi.
Tên cầm đầu bị người ta phớt lờ hồi lâu, lập tức bộc phát: "Hai người các ngươi cho rằng bọn tao ch hết rồi à mà rải cơm tró?! Các huynh đệ, xông lên cho anh!"
14
Một vài người nhanh chóng lao về phía chúng tôi.
Thanh sắt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của bóng đèn, khiến nó trông đặc biệt đáng sợ.
Tôi nhìn đôi tay chân khỏe khoắn của mình rồi vẫy vài cái, háo hức muốn thử.
Hàn Thừa buồn cười nhìn tôi, đẩy tôi ra phía sau.
“ Nấp đi,” anh nói.
Chưa kịp nói xong, anh ta đã bất ngờ vung nắm đấm, xuyên qua các thanh sắt đan xen một cách chính xác và đánh thẳng vào mặt kẻ bắt cóc đầu tiên.
Kẻ bắt cóc mất cảnh giác ngã xuống, theo sau là thanh sắt cũng rơi theo.
Giây tiếp theo, anh ta dùng chân phải làm trục, nhanh chóng xoay người và đ.ấ.m nhanh và mạnh đến mức gần như để lại dư ảnh.
Mặc dù thể chất của tôi hạn chế hiệu suất của anh ấy, nhưng kỹ năng chiến đấu của anh ấy thực sự tuyệt vời.
Tập trung tấn công vào điểm yếu của đối thủ, phát huy tối đa hiệu quả của từng cú đấm.
Những cú đ.ấ.m trúng vào da thịt và vô cùng tàn nhẫn.
Chưa đầy một phút, ba người đã ngã xuống đất, toàn thân co giật.
Ba người còn lại nhìn nhau, vẻ mặt không còn kiêu ngạo nữa mà là sợ hãi.
Thủ lĩnh tức giận gầm lớn: "Rác rưởi! Làm việc bằng đ..ít cả lũ với nhau à? Tống Nguyệt học đánh nhau khi nào? Tại sao không có người báo lại vậy?!"
Hàn Thừa nhặt thanh sắt rơi xuống, nhẹ nhàng gõ nó hai lần trong tay, mỉm cười tao nhã.
“Dù tôi có học cách chiến đấu hay không thì tất cả các người cũng sẽ chế..t,” anh nói.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh đột ngột nhảy ra ngoài.
Chiếc váy lụa dài bị kéo thành dư ảnh.
Thiếu nữ khéo léo xoay eo và né tránh chính xác đòn đánh không thể hoàn hảo hơn.
Sau đó, anh ấy lướt ngang qua hai người bên trái và bên phải, giơ thanh sắt lên cao, chĩa vào đầu họ và dùng lực đập mạnh xuống!
Bang Bang--
Hai âm thanh gần như phát ra cùng một lúc, hai kẻ bắt cóc mềm nhũn ngã xuống đất.
Kém chút nữa là làm bẩn giày của tôi.
Tôi nhanh chóng dùng gậy hất chúng ra
Hàn Thừa quay đầu nhìn tôi, cười: “Không tệ.”
Tôi được khích lệ, ngượng ngùng nện thêm hai gậy
Người duy nhất còn sót lại là thủ lĩnh của bọn bắt cóc.
Anh ta cảnh giác liếc nhìn tôi và Hàn Thừa, rồi như thể đã có quyết tâm gì đó, anh ta lao nhanh về phía tôi.
Ánh mắt Hàn Thừa lóe lên, anh ôm lấy eo tôi, muốn giấu tôi đi.
Tuy nhiên, cơ thể tôi quá nặng.
Tiểu thư mảnh khảnh nhất thời không xoay chuyển được.
Tên cầm đầu cười hung ác và vung thanh sắt vào tôi: “ Ch đi!”
Tôi dũng cảm giơ cây gậy lên và dùng hết sức mình chặn nó lại.
Bang!
Cú đánh khiến tay tôi tê dại.
Cùng lúc đó, Hàn Thừa nhào lên lưng kẻ bắt cóc, dùng hai tay ôm chặt cổ họng kẻ hắn——
Đã giải quyết xong!
Kẻ bắt cóc sắc mặt tím như gan heo, hai mắt sắp nổ tung, ngón tay run rẩy muốn thọc vào cánh tay Hàn Thừa.
Tôi giơ cây gậy lên và đập hắn thêm hai lần nữa.
Tay hắn đã gãy hoàn toàn, không cử động được nữa, đầu gối dần yếu đi, khuỵu xuống.
Cùng lúc đó, tài xế của tôi, người không có cảm giác tồn tại nhất, cuối cùng đã giơ cao điện thoại di động của mình và hét lên: "Cảnh sát đến rồi!"
Bang!
Cánh cửa bị đập tung, hàng chục cảnh sát cầm s.ú.n.g đạn lao vào.
Có người giơ loa lên hét lớn: "Các ngươi đã bị bao vây. Mau đầu hàng, đừng làm con tin bị thương - Hả?"
Con tin yếu ớt đang bóp cổ bọn bắt cóc và mỉm cười với chúng.
Dưới chân cô, năm sáu tên côn đồ nằm rải rác trên mặt đất, mũi bầm tím và mặt sưng tấy.
Cô ấy đứng giữa họ, chiếc váy lụa thanh lịch kiểu cổ điển, chiếc vòng cổ ngọc trai sang trọng và đáng yêu, đôi giày bệt của cô ấy cũng rất dễ thương và thanh mảnh——
Nếu bạn bỏ qua vết m.á.u vương vãi trên mặt cô ấy và người đàn ông mạnh mẽ sắp c.h.ế.t ngạt trong vòng tay cô ấy.
Cô ấy thực sự là một cô gái xinh đẹp yếu ớt, trói gà không chặt.