Hoán đổi tân nương - Chương 17 - Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-04-03 13:49:01
Lượt xem: 3,690
Tôi trợn mắt:
"Trương đại nhân nghĩ sao về thứ nữ nhà Lưu Phủ? Ta thấy cô ta là người sinh sôi nảy nở tốt, hay là ta giới thiệu làm mai cho ngài, để cô ta làm thiếp cho ngài nhé!"
Thứ nữ nhà Lưu Phủ, chính là người thiếp mà kiếp trước tôi đã gả cho hắn ta, ba năm hai đứa.
"Nói linh tinh!"
Trương Nhượng tức giận đến mức gần như không thở nổi, ôm n.g.ự.c nói:
"Không ngờ hai người cùng từ Tướng phủ, tính cách lại khác biệt đến thế!"
"Sơ Nguyệt không chê bai ta hèn mọn, tự nguyện gả cho ta, ta chỉ có thể cố gắng hết sức để yêu thương nàng ấy, cho nàng ấy một cuộc sống tốt hơn, làm sao có thể lấy thêm thiếp? Đó không phải là lương tâm bị chó ăn mất sao!"
"Xin Vương Phi đừng nói những lời vô nghĩa nữa!"
Hắn ta quay lưng bỏ đi, bước chân nhanh như bay.
Trương Nhượng có thể một lòng một dạ với đích tỷ, tôi liền yên tâm.
Tôi quay lại chỗ cầu, định nói chuyện với Cố Cảnh Ngôn, thì đích tỷ tôi tới.
Sau vài tháng không gặp, bụng tỷ ấy đã nhô cao lên một chút.
Tôi co rúm, chuyện vừa rồi không lẽ tỷ ấy đã nhìn thấy rồi sao?
Tỷ ấy không để tôi giải thích mà cười nói:
"Con bé nghịch ngợm này, tỷ đã hỏi qua rồi, phu quân không có ký ức của kiếp trước, làm sao mọi người đều có cơ hội tái sinh như chúng ta được?"
Tôi cười hì hì, tự hào chỉ vào Cố Cảnh Ngôn:
"Vị này của nhà muội tái sinh rồi này."
Thẩm Sơ Nguyệt ngừng lại một chút.
Gặp lại người chồng của kiếp trước, dù sao cũng có chút ngượng ngùng.
Cố Cảnh Ngôn hành xử tự nhiên, chắp tay chào:
"Chào tỷ tỷ, kiếp trước vì nhiều lý do không thể đối xử tốt với tỷ, xin lỗi."
"Cũng chưa từng thiếu sót, vương gia khách sáo rồi."
Tỷ tỷ tự nhiên đáp lại. Hai người nhìn nhau cười, như giải quyết được mọi ân oán của kiếp trước.
Trương Nhượng không biết từ đâu xuất hiện, nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, mặt mày hoang mang.
"Các người đang nói gì vậy?"
"Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Tình hình là thế nào?"
"???"
Bầu trời đêm tràn ngập pháo hoa. Ba người chúng tôi đồng loạt che miệng, cùng cười.
Sau bữa tiệc ở cung, tôi không muốn đi xe ngựa, cùng Cố Cảnh Ngôn nắm tay nhau đi dạo bên ngoài cung.
Đêm đẹp, nhưng đường phố quá đông người.
Cố Cảnh Ngôn không thích có quá nhiều người, muốn ở một mình với tôi.
"Hãy ra lệnh giới nghiêm."
Một lát sau, trên đường chỉ còn lại chúng tôi.
Cố Cảnh Ngôn đột nhiên hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoan-doi-tan-nuong/chuong-17-hoan.html.]
"Nàng thấy cháu trai hoàng đế của ta thế nào?"
Tôi trả lời:
"Ngài ấy rất tôn trọng chàng, nhưng quá mức tuân theo mệnh lệnh, thực ra không phải là điều tốt."
Ngày nay sợ hãi và nghi ngờ, tương lai chắc chắn sẽ e ngại.
"Ừm, thằng bé rất sợ ta, cũng không bao giờ tin tưởng ta sẽ hết lòng hỗ trợ."
Cố Cảnh Ngôn nhắc đến hoàng huynh của mình, vị hoàng đế đã qua đời, họ từ nhỏ đã có tình huynh đệ thắm thiết, ngay cả khi hoàng đế sắp qua đời cũng đã giao phó con trai cho chàng.
Tưởng chừng như là niềm tin, thực tế lại là giữ lại đường lui.
"Kiếp trước, khi ta phát hiện mình bị đầu độc rất nặng, đã quá muộn."
"Hoàng huynh sợ ta cướp lấy vị trí của con trai mình, đã đầu độc ta bằng loại độc không giải được, và cho phép quyền lực của phủ Ngụy Quốc Công lớn mạnh, để sử dụng chống lại ta."
"Ta luôn giấu kín chuyện mình bị độc, ra ngoài như không có gì, thậm chí đích tỷ nàng cũng không biết, cơ thể ta đã rất yếu, hàng ngày chỉ có thể sống nhờ vào thuốc."
"Ta khó khăn sống sót qua bảy năm, diệt bỏ phủ Ngụy Quốc Công, đào mộ hoàng huynh, cho đến khi sắp chết, cháu trai hoàng đế mới nói, sẽ không chôn ta vào lăng mộ hoàng gia."
Tôi nghe xong, lòng đau như cắt.
Hóa ra lời chàng ấy nói với đích tỷ tôi rằng "cơ thể có bệnh" là ý này.
Hóa ra chàng ấy kết hôn với đích tỷ tôi nhưng lại không có quan hệ vợ chồng, thực sự cũng là bởi vì biết mình sẽ không sống được lâu.
Chàng ấy đã sống rất khó khăn.
Cố Cảnh Ngôn nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm áp:
"Không sao đâu, kiếp này ta không bị đầu độc, phủ Ngụy Quốc Công cũng đã sụp đổ."
"Còn hoàng đế thì sao?"
Cố Cảnh Ngôn nhìn tôi, cười nói:
"Đợi đến khi thằng bé trưởng thành sẽ phát hiện, bản thân không thể sinh con, không thể có hậu duệ."
"......"
Cố Cảnh Ngôn cười:
"Nhờ có cảm hứng từ nàng đó."
Lúc này tôi vừa muốn khóc vừa buồn cười.
Tái sinh một lần, tôi và đích tỷ chỉ đơn giản là hoán đổi tân lang.
Còn Cố Cảnh Ngôn lại âm thầm làm rất nhiều chuyện.
May mắn, mọi thứ đều tốt lên. Tương lai hoàng đế không có hậu duệ, Cố Cảnh Ngôn là người thân duy nhất của hoàng đế. Tôi còn phải sinh một đứa trẻ.
Nghĩ về những đêm gần đây, tôi không khỏi cảm thấy chân mình như mềm đi.
Cố Cảnh Ngôn tưởng rằng tôi mệt mỏi vì đi bộ, ân cần hỏi:
"Nàng có muốn đổi sang xe ngựa không?"
"Không cần."
"Vậy ta cõng nàng?"
Tôi cười tươi đồng ý, ôm lấy cổ chàng ấy từ phía sau, và được chàng nhẹ nhàng cõng lên.
Con đường này rất dài. Cuối con đường là vương phủ của chúng tôi, nhà của chúng tôi.
Kiếp trước như mây khói qua đi, những đau buồn và ưu phiền đã trở thành dĩ vãng.
Núi xanh vẫn đó, sao trăng vẫn sáng.
Người trước mắt là người trong lòng.
- Hết -