Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoán Hôn - 10,11

Cập nhật lúc: 2024-09-15 00:44:21
Lượt xem: 856

10.

 

Đoạn đường cuối này, chúng ta phải đi mất một canh giờ.

 

Trời đất bao la dường như không có điểm tận cùng.

 

Dù được quấn trong áo lông cáo thượng hạng nhất, mang đôi ủng da ấm áp nhất, dưới cơn gó như c ắ t vào x ư ơ n g t hị t, ta vẫn run bần bật.

 

Làn da nõn nà sớm đã bị gió lạnh thổi đến nứt nẻ, mười ngón tay mảnh mai vì bỏng lạnh mà tấy đỏ, sưng phù.

 

Từng trận đau nhức truyền từ cánh tay và bắp chân ta.

 

Ta nằm sấp trên lưng ngựa, không ngừng tự nhủ:

 

[Trịnh Quy Vãn, đây là đoạn đường cuối cùng rồi.

 

Từ nay về sau, không một ai có thể kiểm soát cuộc đời ngươi.

 

Vì di nương ngươi là con gái thương nhân, vì ngươi là thứ nữ mà họ xem nhẹ ngươi, khinh thường ngươi.

 

Nhân gian cho ta lớp lớp gông cùm. Ta càng phải đ ậ p tan từng cái một!]

 

Niềm tin này đã chống đỡ cơ thể yếu đuối của ta.

 

Trong gió tuyết, từng bước, từng bước một tiến về phía trước.

 

“Nhị phu nhân!”

 

Đội trưởng hộ vệ vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng: “Tới rồi!”

 

Ta dỡ mũ trùm, ngẩng đầu lên.

 

Mây u ám bay là đà. Tòa thành sừng sững mọc lên từ đất, phảng phất như rồng đen đang ngả lưng, duy nhất lá cờ đỏ tung bay trong gió tuyết.

 

Mũi tên sắc nhọn sượt qua đầu ngựa:

 

“Ai tới?”

 

Ta nhận quân kỳ từ đội trưởng và giương ra.

 

Cái trong tay ta hệt như lá cờ trên tường thành.

 

“Ta là thê tử Hoắc Nghiêu, Trịnh Quy Vãn.”

 

Lính trên thành ngơ ngác nhìn nhau nhưng tay cung vẫn chỉ về hướng chúng ta.

 

Ta vuốt bờm ngựa trấn an:

 

“Xin gọi phu quân Hoắc Nghiêu của ta ra gặp mặt. Ta sẽ lặng lẽ chờ ở đây.”

 

Một người đội trưởng rụt đầu lại.

 

Ta quấn chặt mình trong chiếc áo choàng, nhưng không dám trùm mũ lên nữa. Gió thổi qua mặt khiến ta đau đớn.

 

Cuối cùng, một thanh niên mặc giáp mũ xuất hiện trên tường thành.

 

Hắn cúi xuống, ta ngẩng lên, cùng nhìn nhau trong gió tuyết.

 

Ta hơi căng thẳng nắm chặt dây cương. Vừa không rõ người trên thành có phải phu quân ta từng có duyên gặp mặt một lần hay không, vừa lo lắng chàng sẽ không nhận ra người ngoài thành là ta.

 

Đuổi đi là chuyện nhỏ, bị b ắ n c h ế t mới là chuyện lớn.

 

“Mở cổng thành!”

 

Ở đây có một rổ Pandas

Ta thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ mới phát hiện găng tay da cừu đã sờn rách, lòng bàn tay bị c ứ a thành một đường m á u.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoan-hon/1011.html.]

 

11.

 

Hoắc Nghiêu sải bước lớn về phía ta.

 

“Sao nàng lại đến đây?” Chàng nhận lấy dây cương, quan sát khuôn mặt trắch bệch của ta: “Vẫn ổn chứ?”

 

Ta gật đầu: “Ta tới chuyển hàng.”

 

Chàng nhìn theo hướng ta chỉ.

 

Hộ vệ lật vải che, lộ ra lương thảo chất đầy bên trong.

 

Yên Bắc đang có bão tuyết dữ dội, bồ câu đưa thư không thể bay vào, người đưa tin chỉ truyền tin quân sự. Cho nên, chàng không hề hay biết hành động của ta.

 

Ánh mắt chành nhìn ta có sự kinh ngạc lẫn cảm động.

 

Dường như, còn có chút khâm phục.

 

“Đa tạ.”

 

Hoắc Nghiêu vẫy tay, vài binh sĩ tiến tới trước dỡ vải che, kiểm ta kỹ càng.

 

Ánh mắt chàng dừng lại trên khuôn mặt ta lần nữa:

 

“Đây là quân lệnh, nàng đừng suy nghĩ nhiều. Ta… ta đỡ nàng xuống ngựa.”

 

Ta gật đầu, chàng đỡ cánh tay ta, dìu ta từ lưng ngựa xuống.

 

Bàn chân tê cóng vừa chống xuống, cơn đau chạy rần lên khiến ta cau mày. Ta nói với Hoắc Nghiêu:

 

“Còn tám mươi xe hành lý đều bị tuyết lớn chặn ngoài đường núi. Xin lang quân phái người đưa xe trượt về. Về phần các vị hộ vệ cũng đã rệu rã, hãy cho bọn họ nghỉ ngơi.”

 

Hoắc Nghiêu gật gù.

 

“Những việc này để ta sắp xếp, nàng vào thành nghỉ đi.”

 

Ta không cậy mạnh mà nói tiếng cảm ơn chàng, rồi theo hộ vệ vào thành.

 

Lính dẫn đường đưa ta vào một căn phòng rộng rãi. Trên bức tường hướng nam treo một bộ áo giáp, bên cạnh là một khẩu s ú n g và một thanh kiếm.

 

Ngón tay ta nhẹ lướt qua những vết đ a o ngang dọc trên bộ giáp, đáy lòng không ngừng xao động.

 

Ở bên ngoài quá lâu đã khiến ta không còn phân biệt được ngày tháng.

 

Binh sĩ ban nãy nói cho ta biết rằng hôm nay là hai mươi ba tháng chạp âm lịch.

 

Chính là ngày Hoắc Nghiêu c h ế t vì trọng thương trong tiền kiếp.

 

Mười sáu tuổi, chàng theo phụ thân ra sa trường, dẫn đầu tám trăm quân tấn công trại giặc từ phía sau, c h e m đ ầ u hai ngàn ba trăm tù binh. Mười bảy tuổi được phong Chiêu Vũ hiệu úy, cùng năm lĩnh quân trục xuất Nam Man ba trăm dặm.

 

Mười chín tuổi thành thân, lại bị giám quân tham công liều lĩnh lệnh cùng huynh trưởng truy đuổi tàn binh. Huynh trưởng bị bắt, chàng thân mang trọng thương, li ề u mình c ư ớ p t hi t h ể huynh trưởng từ tay giặc.

 

Một vị tướng trẻ đang lên, từ đây vẫn lạc Yên Vân Thành.

 

Cùng lúc mất cả hai người con, Hoắc lão tướng quân một đêm bạc đầu, li ề u c h ế t bảo vệ thành, một tấc không lùi.

 

Cạn kiệt lương thảo, không có tiếp viện, còn chăng chỉ là m á u nóng sục sôi cùng bách tính mười ba thành trì Yên Bắc sau lưng.

 

Rốt cuộc, Hoắc gia quân đã bảo vệ được Yên Vân.

 

Cái giá phải trả là binh mã thương vong quá nửa, chủ tướng c h ế t trận, Yên Vân thành hoang phế, cả nước đeo khăn tang, vô số người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

 

Nhưng hôm nay, cơn ác mộng này vĩnh viễn chỉ là ác mộng.

 

Ta tựa vào ghế dựa, chìm vào giấc ngủ yên bình.

Loading...