Hoàn tục - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:16:53
Lượt xem: 233
5
Tạ Bình Chi bệnh nặng sốt cao không dứt, thuốc thang vào cũng không thuyên giảm. Lúc nhỏ hắn ở trong cung làm thư đồng, cũng coi như là đứa trẻ được Hoàng Thượng trông nom lớn lên.
Trong lúc nhất thời, cơn giận cố chấp ban đầu của Bệ hạ bắt đầu dịu đi một chút. Hoàng thượng phái thái y đi chẩn trị, nhưng mỗi lần bệnh tình hơi thuyên giảm đôi chút thì lại trở mình nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần.
Dần dà, các thái y khó xử bẩm báo với Hoàng thượng, có lẽ là bởi vì trong lao ngục lạnh lẽo, môi trường khắc nghiệt mới làm bệnh tình khó có thể chuyển biến tốt đẹp.
Đúng lúc đó, Hoàng hậu dâng hương ở Quốc tự lại xin được một quẻ xấu, làm người lo lắng cả đêm không yên. Mọi người ai cũng biết, người luận quẻ tốt nhất ở Quốc tự, là phật tử để tóc tu hành, Tạ Hoài Giác. Nhưng hiện giờ, hắn đang ở trong ngục, làm sao có thể xoa dịu nỗi bất an của Hoàng hậu.
Từng chi tiết nhỏ đều làm cho Hoàng thượng không ngừng nhớ lại công lao lớn nhỏ của Tạ gia. Cuối cùng, Hoàng thượng cũng suy nghĩ lại, quyết định thả già trẻ lớn bé Tạ gia, chỉ giữ lại thẩm vấn Tạ đại nhân.
Vào ngày Tạ Hoài Giác và những người khác được ra khỏi thiên lao, ta vốn muốn đi đón bọn họ, nhưng không ngờ lại bị người khác ngáng chân. Vị tiểu quan tên Tiểu Phong kia trượt chân ngã xuống hồ.
Vị này chính là người của Trưởng công chúa, nếu bị tổn thương thì ta không bồi thường nổi. Ta vội vàng đến thăm.
Tiểu Phong nghiêng người tựa vào gối, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ có chút yếu ớt thực sự như Trưởng công chúa từng miêu tả. Hắn mỉm cười nói:
"Tỷ tỷ lại phải đến thăm ta rồi! Mấy ngày nay làm phiền tỷ tỷ thế này, trong lòng Tiểu Phong quả thực rất bất an.”
Hắn quả thật là có chút bất ổn. Từ khi ta đón hắn vào phủ, cứ cách ba ngày hai bữa hắn lại bị thương, không phải trẹo chân thì là bong gân, hoặc là cảm lạnh.
Thân phận của hắn quả thật rất nhạy cảm, ta không dám bỏ mặc hắn nên phải tự mình chăm sóc ngày đêm. Chỉ là hôm nay, quả thật có chút không tiện.
Ta vươn tay sờ lên trán hắn. Tiểu Phong chật vật đứng dậy nói: "Tỷ tỷ, nếu muốn ta hầu hạ tỷ, ta có thể cố gắng."
“Không cần đâu.”
Hắn liền hồn bay phách lạc, đôi mắt mờ mịt: "Là tướng mạo ta xấu xí làm tỷ tỷ khó chịu. Nếu không được tỷ tỷ sủng ái, ta thà ch..ết đuối luôn còn hơn.”
Ta thấy hắn vừa xấu hổ vừa tức giận muốn đứng dậy, vội vàng đè hắn lại làm quần áo hắn có chút xộc xệch, đúng lúc đó huynh trưởng ta gõ cửa bước vào.
"Muội muội, xe ngựa đã chuẩn bị xong lâu rồi, nếu còn chậm trễ nữa sẽ không kịp..."
Huynh ấy đột nhiên dừng lại, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm nam nhân trên giường, không khỏi hít vào một hơi thật sâu.
Ta có chút khó hiểu, mấy ngày trước ta đã nói cho huynh ấy biết rằng trong viện ta có giấu một tiểu quan. Huynh ấy cũng không ngạc nhiên đến mức giật mình như vậy chứ. Huynh trưởng vừa muốn kêu lên thành tiếng thì Tiểu Phong buông ta ra, cười tủm tỉm nói:
"Nô tên Tiểu Phong, là tình lang Trưởng công chúa tặng cho tỷ tỷ, nô xin bái kiến Vương công tử. Vương công tử gần đây có ổn không? Thân thể vẫn khỏe mạnh chứ?"
Ta cười cười, người này khá thú vị. Lần đầu gặp người lạ đã ân cần thăm hỏi tình hình sức khỏe người ta. Huynh trưởng ta giống như một quả pháo xịt, đỏ bừng mặt, lắp bắp trả lời: "Ta vẫn khỏe.”
Ta len lén trêu ghẹo: "Thế nào? Lần đầu tiên huynh gặp tiểu quan nên xấu hổ không chịu nổi à?”
Huynh trưởng nhìn ta chằm chằm, lời ít ý nhiều thâm trầm nói: "Quả thật là lần đầu tiên được gặp. Vô cùng bất ngờ, vô cùng khiếp sợ.”
Khi đó, ta còn chưa nghe ra được ẩn ý trong lời nói của huynh ấy. Tiểu Phong suy yếu đến mức không cầm nổi thìa, chỉ có thể dựa vào vai ta, bảo ta đút thuốc cho hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoan-tuc/3.html.]
Huynh trưởng ta đứng bên cạnh, vừa định cười nhạo liền bị Tiểu Phong liếc xéo mấy cái đành nghẹn trở về, như thể nhà có tang sự.
6
Chúng ta đến nơi bị muộn, đoàn người Tạ gia đã rời khỏi lao ngục. Ta và huynh trưởng vội đuổi theo.
Phủ của Tạ gia ở kinh thành vẫn còn đang bị niêm phong, người Tạ gia phải thuê xe ngựa di chuyển đến thôn trang vùng ngoại ô. Mang theo người nhà đông như vậy, trên đường đi rất dễ phát sinh bất trắc.
May mà bọn họ chưa đi xa. Ta nhìn thấy mấy huynh đệ Tạ gia đang tranh cãi kịch liệt vấn đề gì đó cùng người xe ngựa. Mấy cô nương trẻ tay nắm chặt, trốn ở phía sau, nhưng vẫn có người qua đường nhìn các nàng không mấy thiện cảm.
“Kia là thân nhân của tên tham quan Tạ Thanh Chính kìa.”
“Ta nhổ vào! Nếu là ta, ta còn lâu mới cho người nhà tên cẩu quan này mượn xe ngựa.”
“Bọn chúng làm sao lại được thả ra rồi? Sao không c.h.é.m đầu cả nhà tên cẩu quan này đi! Chỉ có thể chúng ta mới nguôi giận được!
“Các ngươi!" Tạ Cửu Lang tuổi còn nhỏ nhịn không được, nắm c.h.ặ.t t.a.y tức giận nói.
“Hồng Viễn!" Tạ Hoài Giác mở miệng ngăn hắn lại "Không cần nhiều lời vô ích, chúng ta ngay thẳng hay không cũng không cần giải thích với bọn họ.”
Hắn gầy đi nhiều, đôi mắt ẩn chứa sự mệt mỏi, đang cố gắng dìu đỡ đại ca Tạ Bình Chi. Ta và ca ca vội vàng vung roi phóng ngựa chạy qua.
"Câm miệng, sao các ngươi dám tùy tiện bàn tán về những người mà Bệ hạ đã tự mình hạ lệnh thả?" Ta cất cao giọng nói "Tạ đại nhiều năm nay có công lao lớn trong việc trị thủy hiệu quả và cứu trợ thiên tai kịp thời. Nếu như ngài ấy muốn tham ô, thế nào mà lại chỉ tham ô có ba trăm lượng bạc trắng? Đây rõ ràng là có người hãm hại, cố gắng bôi nhọ danh tiếng của ngài ấy!"
Người qua đường đang nhao nhao liền im bặt.
Tạ Hoài Giác bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta. Ánh mắt đó giống như là nhìn thấy một chùm ánh sáng. Hắn nhìn ta chằm chằm, đôi lông mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, rồi lập tức cúi đầu thật thấp.
Tạ Bình Chi nhìn thấy ta, hai mắt sáng ngời, thế nhưng thân thể sau thời gian dài uống thuốc đã sinh bệnh nặng, không đứng dậy nổi.
Chúng ta chắp tay hành lễ với bọn họ rồi sắp xếp cho nữ quyến ốm yếu lên những chiếc xe ngựa đã chuẩn bị thật tốt. Mấy chiếc xe ngựa chất đầy hành lý, còn có người hầu đứng ở bên cạnh, ngăn chặn những tiếng chỉ trích của người qua đường.
Đợi đến khi mọi thứ đã an bài thỏa đáng, ta cùng Tạ phu nhân cáo từ. Lúc xuống xe thì thấy Tạ Hoài Giác đứng một mình lẻ loi tại chỗ.
Hắn chặn đường của ta, ta thật sự tránh không được nên đành phải hành lễ với hắn: "Tạ công tử, công tử có thể lên xe được rồi. Người hầu sẽ hộ tống các người đi đến thôn trang an toàn. Nếu có chuyện gì cần hãy báo cho quản gia, Vương gia chúng ta có thể giúp được thì sẽ giúp hết sức.”
Tạ Hoài Giác vẫn đứng bất động như cũ, tay hắn cầm tràng hạt, lần từng hạt nhanh chóng. Động tác có chút lo lắng, vội vàng.
Ta phỏng đoán: "Phụ thân công tử chắc là không có gì đáng ngại. Mọi người vất vả chờ thêm một thời gian nữa, đợi mấy đồng liêu ở Hình bộ..."
“Vương Vi Ca." Hắn nhẹ nhàng ngắt lời ta, dường như biết được, sau khi ta nói xong thì giữa hai chúng ta sẽ không còn lời nào để nói.
“Lần trước ở trong ngục, ta gọi nàng nhưng nàng không nghe thấy.”
“Ta có nghe thấy." Ta thừa nhận.